“Vì sao không được? Chẳng lẽ ngoài nữ nhi Sở gia nữ thì không còn ai lọt vào mắt con được?” Tư Mã Đức cảm thấy nhi tử này có vấn đề không nhẹ. Nam nhân thế gia nào mà không thích hậu viện trăm hoa đua nở, tranh kỳ khoe sắc, chỉ riêng nhi tử này lại khác hẳn.
Tư Mã Tĩnh hờ hững nói: “Không có.”
Hai phụ tử giằng co một lúc, cho dù thế nào cũng không ai nhượng bộ. Cuối cùng, Tư Mã Đức thỏa hiệp: “Thôi, tùy con. Về sau con sẽ biết.”
“Tạ ơn phụ hoàng.” Tư Mã Tĩnh cong môi cười rộ lên.
Tuyệt bút vung lên, lưu loát viết xong một thánh chỉ tứ hôn, Tư Mã Đức vung tay lên, kim ấn đỏ tươi dừng ở phía trên.
Lúc này Tư Mã Huân còn đầy vui mừng ngồi trong viện của Sở Ngọc Lang, trong lòng nghĩ chờ hắn ta trở về sẽ lập tức xin tứ hôn từ phụ hoàng. Lúc này hắn ta không hề biết mấy ngày nay hắn ta chần chờ lùi bước để khiến hắn ta mất đi thứ gì.
Cuối cùng, thời gian không còn sớm, Tư Mã Huân đứng dậy cáo từ. Hắn ta mặc một bộ đồ đen hiên ngang oai hùng, tay đặt ở đoản đao bên hông, nhìn vào mắt Sở Ngọc Lang: “Thái Tử đã tỉnh. Lang Nhi, sau khi trở về bổn vương sẽ đi cầu phụ hoàng tứ hôn.”
Sở Ngọc Lang dịu dàng ẩn tình: “Đời này Lang Nhi đành phó thác cho điện hạ.”
Trong lòng Tư Mã Huân vô cùng hưởng thụ gần như lập tức bay về đi cầu phụ hoàng tứ hôn. Thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3358925/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.