“Nàng yêu quý khuôn mặt kia như vậy. Đến lúc đó có khi nào sẽ trốn ở sau khăn che mặt cả đời không dám gặp người không?”
Sở Ngọc Khê tưởng tượng hình ảnh kia như đã thấy được dáng vẻ Sở Ngọc Lang bị thương, mặt toàn máu, ôm mặt khóc tu hu.
Trên mặt nàng ta xuất hiện khoái cảm khi trả thù thành công.
Tư Mã Tĩnh ôm cánh tay, cười lạnh.
Chờ xem, Sở Ngọc Lang sẽ cho ngươi biết rốt cuộc là ai sẽ là người che mặt khóc rống!
Sở Nham không quan tâm Sở Ngọc Lang ra sao, nhóc ta chỉ muốn biết đứa ngốc kia sẽ thế nào.
Nhóc ra xoa xoa tay hỏi: “A tỷ, chúng ta phải làm thế nào?”
Sở Ngọc Khê hứng thú bừng bừng nói về kế hoạch của mình, bắt đầu từ để tiếp cận Sở Ngọc Lang rồi làm nàng buông lỏng cảnh giác ra sao, đến thực thi kế hoạch, thoát khỏi hiềm nghi thế nào.
Nàng ta càng nói tinh thần càng phấn chấn, chủ ý càng lúc càng độc, căn bản không dừng được.
Tư Mã Tĩnh bị nhốt ở sau mặt tủ, nghe nàng ta thao thao bất tuyệt nói hai canh giờ. Hắn nhìn sắc trời, sắc mặt từ bực bội ban đầu dần dần chuyển sang lạnh lùng. Sắp trưa rồi, hắn còn muốn đi Quan Sư Viện ăn cơm với Sở Ngọc Lang.
Cuối cùng, cửa thư phòng bị người gõ vang.
“Ai đó!” Sở Ngọc Khê đang nói vui vẻ thì bị người ta cắt ngang, tức giận hỏi.
Tỳ nữ kia ở bên ngoài cao giọng nói: “Tiểu thư, đến giờ dùng bữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3335283/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.