“Bài phú này, mở đầu không liên kết với phần sau, nhưng cũng coi như cân xứng văn chương cho thỏa đáng.” Ngu Dao khinh thường: “Mà không phải nói là phải làm thơ có liên quan đến hoa sen à? Văn chương này của ngươi, cả bài luận dài cũng không biết viết cái gì, có chỗ nào tả hoa sen gì đâu!”
Đám nữ nhân này đều là đồ dối trá, nịnh nọt! Còn không phải là vì thấy Sở gia quyền cao chức trọng như mặt trời ban trưa sao? Hừ, chờ Thái Tử ca ca đăng cơ, nhìn xem đến lúc đó Sở gia còn có địa vị gì!
“Ồ? Ngu muội muội nói vậy, chắc là có câu thơ hay hơn nhỉ?” Mạnh Ngưng Hương cười nhạt nhìn nàng ta.
Trong lòng Triệu Thanh Thiều lập tức có dự cảm xấu. Nàng ta quay đầu nhìn xung quanh, nghĩ thầm bây giờ có nên tạm thời rời đi trong chốc lát trước không.
Nhưng mà, tốc độ của Ngu Dao nhanh hơn nàng ta nhiều.
“Ta không có, nhưng Triệu tỷ tỷ có đấy!”
“Triệu tỷ tỷ là tài nữ từng được bệ hạ khen ngợi, lại nổi danh như tiên tử, tổ phụ lại là lão sư của bệ hạ, là đại nho đương thời.” Ngu Dao không lưu tình cười nhạo châm chọc: “Ở trước mặt Triệu tỷ tỷ khoe bài văn con nít con nôi này, chẳng phải là buồn cười hơn cả múa rìu qua mắt thợ à!”
Tất cả im phăng phắc. Triệu Thanh Thiều nhìn cái khe trên mặt đất, hận không thể lập tức chui đầu vào đó. Nàng ta bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của mình. Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3320358/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.