Mấy ngày qua đi, Thanh Vân Quán không có chút tin tức nào. Tư Mã Tĩnh đang ngồi ở thư phòng luyện chữ. Hôm nay Sở Ngọc Lang không ở thư phòng lật xem sổ sách với hắn, chỉ có Vu Thù ở cạnh mài mực cho hắn.
Tư Mã Tĩnh bực bội, trên tay dùng lực, coi bút lông sói thượng đẳng trong tay trở thành cây lau nhà, dùng sức quệt lung tung trên giấy.
Vu Thù ở cạnh nhìn, thấy tiểu công tử sắp rút hết sạch lông trên bút thì lại lần nữa lấy ra một cái bút mới cho hắn tiếp tục luyện.
Tư Mã Tĩnh nắm bút, trong lòng bực bội nghĩ không phải lão đạo Lánh Hạc kia lại ngao du đâu đó, không nhận được rượu, hay là không thấy tin nhét trong rượu đấy chứ?
Răng rắc một tiếng, lần này cán bút trực tiếp bị hắn bẻ thành hai đoạn.
Hắn dứt khoát quăng bút trong tay, không viết.
Trên gác mái đối diện truyền đến một tiếng đàn du dương dễ nghe, như nước chảy. Trời đầu hè hơi khô nóng, tiếng đàn này lọt vào tai, lại không khỏi khiến lòng người tĩnh lặng.
Đây không phải lần đầu tiên Tư Mã Tĩnh nghe được Sở Ngọc Lang đánh đàn. Đánh đàn là môn bắt buộc của quý nữ, lúc Sở Ngọc Lang rảnh rỗi thì luôn sẽ tiện tay gảy hai bài.
Hắn tĩnh tâm, xoay người vào trong thư phòng tìm sách xem.
Thôi! Hắn tiếp tục chờ là được.
Sở Ngọc Lang ngồi trên gác mái luyện đàn. Mỗi khi lòng nàng rối ren, nàng luôn sẽ đánh đàn để tĩnh tâm.
Một khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3320355/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.