Chương trước
Chương sau
" Là Trác Thần, cái kia Trác gia bí ẩn thiên tài. Chưa ai từng thấy hắn xuất thủ, hắn vẫn một mực bế quan trong gia tộc, chỉ nghe đồn có người thấy hắn một chưởng phách một cái Vũ Đế sơ kỳ đỉnh phong trọng thương "
Có tu người nhận ra hắn không khỏi hưng phấn nói ra.
" Không thể nào, một chưởng phách bay Vũ Đế sơ kỳ đỉnh phong ? " Một cái thanh niên tu sĩ trẻ tuổi đứng cạnh không khỏi có chút không tin tưởng nghi vấn.
" Không sai, ta cũng từng nghe đồn. Tuy Trác gia không thể so với Thần gia, Hoàng gia mấy cái đó siêu cấp đại thế lực, nhưng cũng không thể nói Trác gia không có thiên kiêu loại này nhân vật. Đặc biệt cái này Trác Thần, nghe nói hắn trong thượng cổ di tích được đại năng một phần truyền thừa âm ba loại công pháp, uy lực quỷ dị lại khó đề phòng "
Có người gần đó thấy thanh niên kia một mặt không tin lập tức cười giải thích.
Bọn người xung quanh nghe không khỏi than thở, không hổ là thiên kiêu nhân vật số mệnh mạnh mẽ, động một chút là đại năng, siêu cấp cường giả truyền thừa công pháp.
Có người ban đầu nghi ngờ Trác Thần có hay không khả năng đánh với Thập Nhị Thiên Kiêu không khỏi lúc này chờ mong lên.
Thập Nhị Thiên Kiêu ngoài Đường Long, Hoàng Minh, Long Nhất, Ngô Phàm, Hà Tiểu Y, Lâm Phong xuất thủ, hơn phân nữa người còn lại cũng chưa bao giờ xuất thủ.
" Nhìn — " Lúc này bỗng dưng có người hét lên.
Mọi người giật mình nhìn lại không biết khi dày đặc bạch vân bao phủ phía trước khắp nơi bỗng dưng khuấy động lên sau đó dần dần tản ra.
Mười hai cái đạo thân ảnh mơ hồ còn bao phủ trong bạch vân ẩn ẩn xuất hiện trong mắt mọi người.
" Đây...đây là... "
" Đó là Thập Nhị Thiên Kiêu "
Thấy mười hai cái mờ mịt tuy không rõ ràng mặt mũi chân dung, nhưng cơ hồ mọi người có thể lập tức xác định là Thập Nhị Thiên Kiêu.
Nhất là tuổi trẻ thế hệ tu sĩ thấy được mười hai đạo thân ảnh ảnh này lập tức ánh mắt nóng bỏng, huyết dịch sôi trào, vô số ánh mắt đổ dồn về mang theo tâm tư khác nhau, ngưỡng mộ, ganh ghét, tò mò, phấn khích.
Tam Thập Lục Kiêu Tử đám người sắc mặt cũng khẽ biến hoá, nhất là Hoàng Nhất đám người ánh mắt nhúc nhích chằm chằm quan sát.
Bỗng dưng một trận gió quét ra, trong lúc vô hình thổi tung đi cái kia che phủ Thập Nhị Thiên Kiêu bạch vân. Để lộ ra hoàn toàn Đường Long đám người.
Không thể không nói, Thập Nhị Thiên Kiêu đám người đều là mỹ nam mỹ nữ nhân vật, xuất hiện trước mắt bọn người gây trùng kích thị giác không nhỏ.
Nhất là ba cái nữ tử trong đó. Ngoại trừ Hà Tiểu Y, Phượng Vô Song, còn có một cái Tuyết Phi Sương nữ tử.
Ba cái nữ tử này nhan sắc đủ để kinh tụng tuyệt thế vô song, mỗi người một ý vị.
Hà Tiểu Y cái kia thanh tịnh cùng dễ gần khí, tựa như một cái tỷ tỷ bên nhà môt dạng, khuôn mặt tuyệt mỹ lúc nào cũng mỉm cười nhạt quả thật người vui cảnh đẹp.
Phượng Vô Song dung nhan thuộc về cái kia loại kinh diễm, làm cho người ta cảm giác nàng cao quý để không thể chạm, ngược lại với Hà Tiểu Y loại kia thân cận dễ gần khí chất.
Còn Tuyết Phi Sương cái này một lam nhạt váy, cái kia bạch kim phát trải dài như thác nước xuống vai lộ ra cực kỳ mỹ lệ. Đặc biệt cái kia lam đồng như băng nguyên màu sắc làm cho người ta lạnh lẽo, cái kia làn da nàng tựa như tiên ngọc một dạng trắng mịn làm cho người ta thích mắt có cảm giác không kìm được muốn đụng chạm.
" Không nghĩ đến trên thế gian lại có như vậy tuyệt thế mỹ nữ " Có tu sĩ không khỏi sợ hãi nói ra, hai mắt có ngưỡng mộ nhìn các nàng, mọi người xung quanh cũng đồng dạng như vậy.
Cũng không có ai có cái kia ánh mắt dâm dục tham lam.
Nếu như nói ba các nàng chỉ là phàm nhân không có tu vi thì có thể sẽ có người có ý định dơ bẩn, nhưng các nàng không những có cái kia tư sắc tuyệt thế mà lại còn sở hữu khủng bố thiên phú. Nếu như một người quá hoàn hảo vậy thì người khác chỉ có thể ngưỡng mộ, cũng không dấy lên nổi cái gì tham lam hay dục vọng.
Nhưng cũng không phải tuyệt đối không có.
Như Hoàng Nhất đám người, nói đúng hơn Tam Thập Lục Kiêu Tử có mấy người ánh mắt không khỏi trắng trợn nhìn chằm chằm đánh giá cái kia như ngọc thân thể ba nàng.
Đặc biệt Trác Thần lúc này đang đứng phía trước ứng chiến càng là cười to đạo.
" Không nghĩ đến Thập Nhị Thiên Kiêu cái này trong đó vẫn có dạng này tuyệt thế mỹ nữ tồn tại, không sai a. Xem ra lần này chưa chắc chúng ta đến một chuyến tay không, ha ha ha — "
Trác Thần âm thanh trong lúc làm mọi người không khỏi sắc mặt biến đổi.
Này cũng không khỏi quá cuồng vọng.
Giọng điệu này hoàn toàn chính là không đem đám người Đường Long đặt vào mắt. Tựa như bọn hắn nắm chắc thắng lợi một dạng.
" Đường Long, còn không đi ra ứng chiến, chẳng lẽ còn muốn để cho mấy cái nữ nhân ra thay ngươi ứng chiến " Trác Thần ánh mắt quét tới Đường Long, hắn cười lạn, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
Đường Long đứng đó nhàn nhã nghe vậy không khỏi chân mày hơi cau lại, sau đó lại giãn ra đối với Trác Thần cười đạo.
" Ta đúng là muốn cho mấy cái nữ nhân đứng ra ứng chiến, bất quá nhìn ở đây cũng không có mẫu thân ngươi cùng ngươi bà nội "
" Phốc — "
" Ha ha ha — "
Đám người xung quanh nghe vậy không khỏi không nhịn được cười.
Trác Thần ánh mắt băng lãnh lại, sắc mặt âm trầm ra nước.
" Hừ, có gan lập tức đi ra đánh một trận, cường giả động thủ không động khẩu " Hắn âm thanh lạnh lùng nói ra. Nếu như ban đầu hắn chỉ có ý định muốn giáo huấn Đường Long để lấy một chút danh tiếng thì bây giờ bất đồng, hắn muốn mạng sống Đường Long.
Trong mắt của hắn cũng không để vào cái gì trước năm mươi bảo thể. Cho dù bảo thể khủng bố, cái gì tương lai Cổ Đế thì hắn cũng chỉ cho là chuyện của tương lai. Bây giờ Đường Long chưa trưởng thành, có mạnh cũng có thể mạnh bao nhiêu ?
]
" Đường Tiện Nhân, lập tức đi ra đập nó một trận — " Ngô Phàm đứng cạnh Đường Long không khỏi hừ lạnh nói ra, hắn hoàn toàn chướng mắt mấy cái này xưng là Tam Thập Lục Kiêu Tử.
Nhìn mấy cái kia ánh mắt khinh thường bọn hắn đồng dạng nhìn tam nữ ánh mắt đầy lửa nóng cùng dục vọng, hắn không khỏi trong lòng có chút phát hoả.
Tuy nói trong Thập Nhị Thiên Kiêu cũng không có ai có ý định với tam nữ, nhưng bọn hắn dù sao cũng xem như huynh muội, có ai có ý định không sạch sẽ với người mình không khỏi tức giận.
Thực tế, tuy tam nữ đều có thể xưng tuyệt sắc vô song, đi ra ngoài đều là nghìn vạn không một mỹ nữ, đặc biệt là cái kia cường đại thiên phú càng là hiếm có.
Tuy nhiên đám người Đường Long cũng chưa bao giờ đánh chủ ý, thậm chí là có suy nghĩ đó với ba nàng.
Hà Tiểu Y nhìn như hoà đồng, thân thiện nhưng cái kia trong lúc vô hình cự tuyệt người khoảng cách, không cho ai có cơ hội đến gần.
Phượng Vô Song thì càng không phải nói, bộ mặt như băng, cái kia tính tình như hoả, Đường Long cái này trong tay nàng ăn không biết bao nhiêu đau khổ, hoàn toàn là một cái ma nữ hình tượng.
Phi Tuyết Sương thì là bí ẩn nhất trong ba người, thậm chí trong Thập Nhị Thiên Kiêu nàng vẫn luôn là điệu thấp nhất. Nhưng sở dĩ như vậy lại cho người ta không dám tiếp cận nàng.
Đường Long nghe Ngô Phàm thúc dục mình không khỏi bất mãn liếc hắn, đang muốn đi ra một trận chiến bỗng nhưng có một cái thân ảnh như trản phong lướt nhẹ qua trước mặt hắn.
Bọn người xung quanh hưng phấn quan sát muốn xem Đường Long cùng Trác Thần một trận chiến bỗng dưng thất vọng.
Dù sao mà nói, trong Thập Nhị Thiên Kiêu bọn hắn mong chờ nhất là Đường Long. Bài danh trước năm mươi bảo thể cho dù nghe đồn nhưng tuyệt đại đa số chưa ai tận mắt chứng kiến cho nên thấy Đường Long muốn xuất thủ bọn hắn không khỏi chờ mong lên.
Nhưng khi thấy có người đi lên trước ngăn cản Đường Long bọn hắn lập tức có chút hụt hững nhưng cũng có chút bất ngờ. Người này là một cái tuyệt thế mỹ nữ.
Đúng vậy !
Nàng là Tuyết Phi Sương.
Không những đám người kia kinh ngạc mà ngay cả Thập Nhị Thiên Kiêu cũng kinh ngạc, thậm chí là có chút khó tin.
Thập Nhị Thiên Kiêu tuy đối ngoại chỉ có sáu người Đường Long từng chính thức xuất thủ đánh nhau qua, nhưng bọn hắn thường luận bàn với nhau cũng đầy đủ hết đều xuất thủ, chỉ có ngoại trừ một cái cá nhân.
Người này vậy thì là Tuyết Phi Sương.
Đừng nói ngoại giới chưa ai thấy một số Thập Nhị Thiên Kiêu xuất thủ, càng đừng nói tới thấy Tuyết Phi Sương ra tay.
Ngay cả chính đám người Đường Long, Phượng Vô Song cũng chưa bao giờ thấy Tuyết Phi Sương xuất thủ bao giờ, cả ngày nàng chính là bế quan hoặc thần bí biến mất, cũng không có ai nói với nàng mấy câu, càng đừng nói chính mắt thấy nàng chiến đấu.
Phượng Vô Song ánh mắt cũng có chút lấp loé.
Trong Thập Nhị Thiên Kiêu cơ hồ vẫn một dạng lấy nàng nắm đầu, thập chí công nhận nàng là đệ nhất. Nhưng Tuyết Phi Sương cũng chưa bao giờ công nhận, nói đúng hơn là nàng cũng không phản đối, không ý kiến về ai đứng nhất.
Phượng Vô Song cũng có đôi lúc tò mò, thậm chí muốn khiêu chiến qua nàng, bất quá đều bị cự tuyệt, đa số phần lớn đều là không bắt gặp nàng ở đâu.
Thái Cổ thời đại chỉ có một phần trong mười người các nàng tới thời đại này là biết nhau.
Như Phượng Vô Song, Hà Tiểu Y, Long Nhất, Ngô Phàm, Lâm Phong đều là chung một thời đại cột mốc thời gian. Chỉ có hai cái kia người còn lại là Tiêu Vân, Hạo Thần là ở một cái khác, còn về phần Tuyết Phi Sương càng lộ ra thần bí.
Thái Cổ thời đại dài dằng dặc, cũng không phải chỉ có một đoạn thời gian ngắn. Tuy nói Đế Hoành mang mười cái tuyệt thế thiên kiêu đều đến từ Thái Cổ thời đại, nhưng cũng không phải nói bọn hắn đều sinh ra cùng nhau trong một khoảng thời gian. Có thể là sơ, trung, hậu Thái Cổ loại này thuyết pháp.
Trái ngược với đám người bên ngoài có chút hụt hững, dù sao bọn hắn vẫn muốn xem Đường Long bảo thể, đám người Thập Nhị Thiên Kiêu lại lộ ra mong chờ.
Trác Thần thấy Tuyết Phi Sương không khỏi cau mày, hắn vốn cho là Đường Long mạnh nhất trong Thập Nhị Thiên Kiêu nên lập tức khiêu chiến, nhưng cái này nữ tử bỗng dưng chen chân vài lập tức không khỏi có chút khó chịu.
" Mỹ nữ, ta khuyên ngươi là lui lại, cho dù ngươi là mỹ nữ ta cũng không thủ hạ lưu tình " Trác Thần nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt tinh phách loé lên.
" Không cần nương thủ " Tuyết Phi Sương âm thanh không lạnh không nhạt, như tiên hưởng một dạng vang lên.
" Ha hả, được, vậy cũng đừng trách ta thân nam tử lại đối với nữ nhi xuất thủ — " Trác Thần cười to, nghe lời này xung quanh nữ tu không khỏi nhíu mày khó chịu.
Trác Thần nói như vậy không phải khinh thị nữ tu thân phận của các nàng sao.
Nữ tu lại làm sao ? Chẳng lẽ lại còn thua đấng mày râu.
Phượng Vô Song cùng Hà Tiểu Y ở bên kia mi phượng cũng không khỏi nhẹ nhíu.
Đế Hoành cùng Cổ Huyền Thiên lúc này trong một cái đình viện cổ ngoài trời nhàn nhã nhìn đến địa phương này vừa uống trà.
" Vô tri tiểu nhi. Nữ nhi lại làm sao, chẳng lẽ hắn không biết đấng mày liễu không thua đấng mày râu sao " Đế Hoành ngồi đối diện Cổ Huyền Thiên, nhàn nhạt thưởng trà không khỏi thoải mái nhắm mắt lại mỉm cười sau đó nói.
" Nếu như nói hắn biết Thanh Huyền Đế Hậu e sợ cũng không dám có như vậy ý nghĩ "
Đối diện Cổ Huyền Thiên chỉ cười nhạt từ chối cho ý kiến, ánh mắt hắn vẫn từ đầu đến cuối không rời khỏi Tuyết Phi Sương, trong mắt tinh quang không rõ loé lên.
Thấy Cổ Huyền Thiên im lặng, Đế Hoành nhìn hắn có chút nghi vấn, lập tức thấy hắn đang quan sát Tuyết Phi Sương sau đó không khỏi nói ra.
" Nha, chẳng lẽ ngươi lại có hứng thú với nàng " Đế Hoành bỗng dưng trêu ghẹo Cổ Huyền Thiên, ánh mắt thú vị đầy thâm ý nhìn hắn.
Cổ Huyền Thiên nghe vậy lập tức thu hồi ánh mắt sau đó cười, hắn cười có chút thoải mái, thậm chí là cười rất lâu một hồi.
" Ngươi... " Đế Hoành thấy Cổ Huyền Thiên cười sắc mặt không khỏi có chút mất tự nhiên, trong đầu đầy nghi vấn mọc lên, phụ thân hắn đây là làm sao.
Thường ngày Cổ Huyền Thiên cũng rất kiệm lời, nếu không có chuyện gì hắn hầu như là nhắm mắt bế quan tĩnh tu một dạng, hiếm có khi nào cười như vậy, càng không phải nói cười lâu.
" Ta đúng là có hứng thú với nàng " Cổ Huyền Thiên cười một lát sau lại dần dần bình tĩnh xuống, hai mắt nhắm lại nói ra.
" Hứng thú ? Cái gì hứng thú, nàng có địa phương nào đặc biệt sao. Ân, cái kia nhan trị không sai, trong ba cái ta cũng xem nàng được mắt nhất " Đế Hoành nghe vậy nghi hoặc, nhìn Tuyết Phi Sương có cái gì địa phương bất thường sau đó một hồi cũng không có gì lạ, hắn cổ quái xem phụ thân hắn đạo.
" Hoành nhi a Hoành nhi. Ngươi sống không ít đến cái tuổi này, ta nói ngươi cũng không khỏi quá ngu, nói đúng hơn năm đó Thái Cổ thời đại ngươi chính là bị mù đi " Cổ Huyền Thiên hai mắt mở ra ý vị không rõ nhìn Đế Hoành, khoé miệng có chút câu lên.
Đế Hoành bỗng dưng bị Cổ Huyền Thiên mắng lập tức có chút phản ứng không kịp. Không nói đã không biết bao lâu không có ai dám mắng hắn, tất nhiên này không gồm Cổ Huyền Thiên. Nhưng Cổ Huyền Thiên cũng đã rất lâu không có mắng hắn, bỗng dưng bây giờ mắng hắn lại làm cho hắn có chút không biết phản ứng làm sao.
" Ngươi..ta...làm sao.... " Đế Hoành lúng túng nhìn Cổ Huyền Thiên, há hốc mồm sau đó lắp bắp không biết nói cái gì. Chẳng lẽ có địa phương nào không ổn, bất quá hắn cũng không có phát hiện ra Tuyết Phi Sương có cái gì bất thường.
" Ân, cũng không trách ngươi. Ban đầu ta cũng không nhìn ra, nếu không phải bây giờ đột nhiên có chút hứng thú trong lúc vô tình quan sát nàng cũng không nhận ra... " Cổ Huyền Thiên hai tay cầm lấy chung trà lên từ từ uống lấy.
Đế Hoành im lặng có chút không yên trong lòng chờ đợi lý do, trên tay cầm lấy chung trà cầm lên muốn uống lại uống không vô, cũng không bỏ xuống.
" Ngươi a...Ngươi bắt nhầm người " Cổ Huyền Thiên thở dài nói ra.
" Rắc — " Bỗng dưng âm thanh vỡ nát vang lên, chỉ thấy trong tay Đế Hoành cái kia chung trà đã nát vụn, miệng hắn có chút há ra, hai mắt trợn lên mang theo một tia mờ mịt.
" Ta...ta, n...nàng... nhưng mà... " Hắn lắp bắp có chút không hiểu nói ra, làm sao lại bắt nhầm người.
" Ngươi to gan a, Tuyết Phi Sương, Cổ Thánh Thần Triều duy nhất Công Chúa, hơn nữa là Cổ Thánh Thần Triều trong lịch sử mạnh nhất thiên phú người, Cổ Thánh Đại Đế viên ngọc quý trên tay — " Cổ Huyền Thiên có chút hả dạ nhìn Đế Hoành, hắn vẫn chưa quên cái cây kia Cửu Tuỷ Phạt Linh Cốt đây. Thấy Đế Hoành bộ dáng này hắn không khỏi có chút thoải mái.
Đế Hoành cả mặt co quắp, cả người như hồn phi phách lạc.
Mười cái thiên kiêu từ thời đại Thái Cổ trong đó, ngoại trừ có mấy cái thế lực đồng ý giao cho hắn là hắn mạnh mẽ bắt cóc đi.
Năm đó, Đế Hoành ở Thái Cổ thời đại cũng là một phương Đại Năng, thực lực vô cùng khủng bố. Hắn buông xuống lời nói muốn thu vài cái thiên kiêu đi theo hắn, hắn cũng không nói lý do.
Nhưng một vài đại thế lực cùng cự bá tông môn truyền thừa, vẫn là nguyện ý để đệ tử của mình đi theo hắn. Dù sao, một cái đại năng cũng không có khả năng gì hại đến đám người trẻ tuổi.
Hơn nữa đi theo Đế Hoành cái này chính là tiền đồ vô lượng. Cũng có thế lực gặp nạn diệt môn, lập tức thừa cơ hội này cho truyền nhân của mình đi theo để tránh thoát diệt môn nạn.
Thực ra, Đế Hoành năm xưa chính là buồn chán, muốn thu người bồi dưỡng cái gì tuyệt thế cường giả giết thời gian, học theo Cổ Huyền Thiên cái này mất nết phụ thân hắn. Nhưng không lâu sau đó có một số nguyên nhân xảy ra khiến hắn phải đem mười cái này tiểu tử phong ấn.
Hơn nữa, người đã muốn rồi cũng không thể trả lại đi, dù sao cái này quá mất mặt.
Trong cái đó hắn nhớ có một cái nữ tử là mình bắt đi. Nếu như là mấy cái thế lực khác thì hắn chỉ cần mở miệng trao đổi một chút hứa hẹn là được.
Nhưng đối phương lại là cự vô phách thế lực, Cổ Thánh Thần Triều, cũng không có cái gì phải cho hắn mặt mũi. Cổ Thánh Đại Đế chính là một tôn khủng bố cường giả, thậm chí mạnh hơn Đế Hoành.
Đế Hoành cái này bộ dáng hống hách đến Cổ Thánh Thần Triều mở miệng cái chính là muốn một tôn tuyệt thế thiên kiêu. Nếu như bình thường có lẽ Cổ Thánh Thần Triều sẽ cho người đi theo hắn, dù sao Đế Hoành cũng là một tôn đại năng, theo hắn tiền đồ vô lượng.
Nhưng Đế Hoành thái độ làm cho quan văn quan võ Thần Triều tức điên, hoàn toàn tự xem mình là đại lão gia tuỳ tiện lên Đế Toạ của Cổ Thánh Đại Đế ngồi, sau đó...cũng không có sau đó.
Hàng này bị Cổ Thánh Đại Đế một chưởng oanh phi ra khỏi Cổ Thánh Thần Triều. Đế Hoành giận quá nhưng thực lực cũng không bằng đối phương, lập tức nảy sinh ra ý định bắt cóc lấy một cái thiên kiêu hả dạ.
Hắn nhanh chóng cảm ứng được một cái không tầm thường tư chất, bất quá hắn cũng không xem kỹ mặt mũi, bây giờ mơ hồ nhớ lại chỉ nhớ là một cái nữ tử ở Phủ Công Chúa, hắn cũng không có nghĩ đến...
" Cổ Thánh Đại Đế, ở cái kia Thái Cổ cũng được xem như nổi bật nhất một tôn cái thế hùng chủ, thực lực cường hoành có thể ngạnh lên với Bạch Hy Thánh Tôn không bại trong thời gian ngắn " Cổ Huyền Thiên có chút nhớ lại nói ra.
Cổ Thánh Đại Đế ở Thái Cổ cũng có thể xem là một cái truyền kỳ, thậm chí nếu không phải vì Thái Cổ thời đại gặp một số biến cố e sợ Cổ Thánh Đại Đế sẽ để lại hậu thế cái kia sáng chói dấu ấn của hắn, có thể sánh vai với Chư Đế Thánh Hiền.
Nhìn Tuyết Phi Sương, Đế Hoành không khỏi cười khổ cùng áy náy.
Hắn không khỏi nhớ lại đồng thời cũng hiểu ra, vì sao năm đó Cổ Thánh Thần Triều dốc toàn bộ lực lượng truy nã hắn. Bất quá Đế Hoành năm xưa ở Thái Cổ thời đại mọi người chỉ biết hắn là tán tu, cũng không có cái gì thế lực. Hơn nữa cả Cổ Thánh Thần Triều chỉ có Cổ Thánh Đại Đế uy hiếp được đến hắn, còn lại bao nhiêu đến cũng không có vấn đề.
Đại Công Chúa của Cổ Thánh Thần Triều lại bị người bắt đi, việc này sau khi bị người biết không khỏi ở thời đại đó nhấc lên kinh khủng phong bạo.
Dù sao Cổ Thánh Thần Triều là Vô Thượng Cự Vô Phách, ở Thái Cổ cũng là dậm chân một cái thiên hạ đều run rẩy. Bây giờ Cổ Thánh Đại Đế viên ngọc quý, con gái cưng nhất của hắn, đồng thời thiên phú sử thượng tối cao người bị bắt đi, hắn phẫn nộ là không ai có thể tưởng tượng.
Nhưng Đế Hoành lúc đó lại như biến mất một dạng, sau này có sự kiện gì xảy ra Đế Hoành cũng không còn biết...
" Ai, Ta quả thực bị mù. Bất quá lúc đó ta cũng không biết a, làm sao ta nghĩ đến tuỳ tiện chộp một cái cho hả giận lại là Thần Triều Đại Công Chúa, quả thực áy náy. Thời gian đó ta cũng ngủ say trong Đế Hoàng Táng Địa, không biết ngoại giới chuyện gì xảy ra, nếu không làm sao đều sẽ mang nàng trả lại đi " Đế Hoành có chút đau đầu nói ra.
Vì một số việc nên hắn cũng không thể không buông xuống cái kia ý định bồi dưỡng mười tôn thiên kiêu, sau đó phong ấn bọn hắn, bản thân cũng trở về Đế Hoàng Táng Địa ngủ say một mực qua nhiều cái thời đại.
Cũng vì lý do đó nên Cổ Thánh Đại Đế mặc dù lật tung cái thời đại kia cũng không tìm kiếm được Đế Hoành, hắn như chưa bao giờ tồn tại một dạng.
" Thái Cổ phá diệt...Thiên Địa đại biến. Bất Hủ Thần Triều, Vô Thượng Thánh Địa cái gì cũng tan thành tro bụi...Bỉ Ngạn a Bỉ Ngạn — " Đế Hoành nhắm mắt, âm thanh chán chường nói ra.
Cổ Huyền Thiên nghe vậy không khỏi trầm mặc xuống, cũng không có đáp lại lời.
" Nào chỉ là Thái Cổ... " Cổ Huyền Thiên trong lòng thở dài, hai mắt tiếp tục nhắm lại.
Liên quan đến ' Bỉ Ngạn ' cùng một số bí mật, hắn cũng không muốn nhiều lời nhắc đến.
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.