Cổ Huyền Thiên lúc này đã trở về Phù Vân Cảnh được vài ngày.
Đường Long, Hoàng Minh cùng Thập Đại Thiên Kiêu có đến bái kiến hắn mấy lần nhưng đều không thấy mặt.
Cũng không phải hắn đang toạ thiền hay tu luyện, hắn chỉ đang lười biếng nằm trên ghế dài cùng nhâm nhi các loại thức ăn, rượu thôi.
Loại này vô lại sinh hoạt nhưng đối với hắn là hiếm có xa xỉ, tựa như Hoàng Đế trăm năm không có một ngày bình dân cảm giác thích thú, quen thuộc mà lạ lẫm.
" Cầu kiến Đế Thượng "
" Cầu kiến Đại sư huynh "
Hôm nay, đám người lại lên muốn gặp mặt Cổ Huyền Thiên một lần nữa.
" Cái gì quỷ, ngày nào cũng cầu kiến, phiền chết lão tử, mặt quả thật dày a, làm sao từ chối nhiều lần...mà thôi... "
Cổ Huyền Thiên cau mày trong lòng thở dài. Sau đó lạnh nhạt cho gọi vào.
Bọn người Đường Long đi vào phòng thấy cái kia tựa như Tiên Đế thiếu niên lười biếng tư thái nằm dài trên ghế.
Bạch y rộng cùng hắc phát tuỳ ý lạc trên ghế cùng sàn nhà, làm cho người ta một loại cảm giác thư thái tự nhiên, gần gũi.
Bất quá cái kia lười biếng lại lạnh nhạt mâu lại bán đứng đi bộ dáng tuỳ ý gần gũi của hắn. Hắn cũng chẳng phải việc làm ra ánh mắt cao cao tại thượng, xem thường Thiên Địa.
Chẳng qua quá khứ trải qua đã để lại cho cái kia kinh khủng ánh mắt không thể xoá nhà lạc ấn, khinh thường hết thảy, miệt thị hết thảy, cuồng bá, ngạo nghễ.
Bất quá rơi vào mắt bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-dao-vo-song/16917/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.