Chương trước
Chương sau
Cổ Huyền Thiên một thân bạch y ngồi xếp bằng trong gian phòng, từng hôi sắc khí vụ uyển chuyển quấn quanh người hắn lúc lớn lúc nhỏ theo từng mỗi cái hô hấp.
Khí tức trên thân hắn lúc này cho người ta cảm giác thâm sâu mạt trắc, chẳng qua là sâu đến một mức đáng sợ, cảm giác chỉ cần ngươi nhìn nhiều hắn một chút đều bị hút vào vô tận thâm uyên. " Ai, mấy lần trước liên tục lợi dụng thiên địa chi thế một mực tăng cường tu vi tạm thời, cộng thêm một lần dùng Đế Đạo Vô Song quả thật có chút không chịu nổi... " " Xem ra muốn uẩn nhưỡng lớn mạnh Đại Nhật Chí Tôn Luân cần phải lấy đi đại bộ phận thực lực tạm thời nha... " Cổ Huyền Thiên hai mắt hơi mở ra suy nghĩ, bất quá không lâu hắn hai tay lập tức kết ấn. " Cho ta phong ! " Cổ Huyền Thiên quát lên, thủ ấn liên tục biến đổi, chỉ thấy trên thấy từng trận lưu ly quang, " Đinh ! Đinh " Vài âm thanh vang lên, trong đan điền hắn toàn bộ khủng bố linh lực rút đi hết tuyệt đại đa số, chỉ chừa lại một chút mỏng manh linh lực nhưng tinh khiết đến cực điểm.
Một luồng khí thế Vũ Vương Sơ Kỳ nhàn nhạt trên thân toả ra, trường bào rộng bay phấp phới, tóc đen tuỳ ý nhẹ nhàng vũ. Hắn lúc này tu vi rút lui về Vũ Vương, nói đúng hơn là tăng lên đến Vũ Vương, lúc trước tu vi hắn chẳng qua Vũ Tông. Chẳng qua những lần trước mượn thiên địa chi thế nâng lên thực lực, cũng không phải thực lực chân thật của hắn, nói đúng hơn hắn vẫn chưa thể sử dụng được hoàn toàn.
Bất quá, bất cứ khi nào hắn muốn, hắn đều có thể mượn thiên địa chi thế, tăng lên thực lực của mình.
" Ha, từng bước từng bước tu luyện cái tư vị này thế nhưng là thoải mái. Mười một cái đạo luân, Hỗn Độn Thiên Thể, Hủy Diệt Thiên Kinh, Hỗn Độn Thanh Liên cộng lại cho ta sức chiến đấu quả thật khủng bố. " Cổ Huyền Thiên mỉm cười, Hỗn Độn Thiên Thể chínn là vô cùng vô tận khủng bố lực lượng, cộng thêm Huỷ Diệt Thiên Kinh một trong bát đại thiên kinh chính là chí cường công kích tăng phúc vào tuyệt đối là một quyền chấn nát tinh thần. " Bùm ! Bùm ! — " Cổ Huyền Thiên cử động thân thể, từng tiếng nổ tràn đầy lực lượng vang lên.
Huỷ Diệt Chân Kinh chính là chủ đạo công kích, lực tấn công đứng đầu bát đại chân kinh, đây cũng là một trong những gốc gác khiến hắn năm xưa đứng trên đỉnh của chư thiên hoàn vũ, một cước hạ xuống có thể để ba nghìn thế giới trầm luân.
Huỷ Diệt Chân Kinh truyền thuyết lưu lại chính là để người đạt được vô hạn vĩnh cửu tăng cường lực công kích, bất kể là pháp tắc hay lực lượng đơn thuần cơ thể, vũ kỷ, thần thông đều ta tăng phúc công kích, còn mang theo một tia huỷ diệt tổn thương, khó hồi phục.
Tất nhiên bát đại chân kinh một trong công dụng không chỉ có như thế, nhưng sơ sơ như vậy cũng đủ nói nó kinh khủng.
Thực lực Cổ Huyền Thiên bây giờ nếu toàn diện bộc phát chính là hoàn toàn treo Vũ Thần lên đánh. Đừng ngạc nhiên, một thân của hắn tụ tập quá nhiều thứ kinh khủng, cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu, các loại thủ đoạn.
Đây chỉ là nói tự thân chiến lực hắn, nếu hắn dùng thủ đoạn ngoại thân mượn trợ lực, không phải Tuyên Cổ Vô Song đến đó chắc chắn là có đi mà không có về. Dù gì hắn cũng từng chúa tể hết cái này đến cái khác thời đại, tích trữ kinh khủng không phải người ngoài có thể tưởng tượng.
Đế Hoành thân ảnh lập loè xuất hiện trong phòng, nhìn Cổ Huyền Thiên rồi than thở.
" Phụ thân, căn cơ ngươi một thế này thật đáng sợ a, đây chính là tụ tập vô thượng căn cơ hết vào một thân ngươi nha, tu vi ngươi bây giờ Vũ Vương nhưng nếu cùng cấp gặp ngươi phải hay không bị một cái tát đập chết " Đế Hoành sợ hãi than.
Cổ Huyền Thiên mỉm cười " Không bằng ngươi áp chế tu vi Vũ Hoàng, cùng ta đánh vài chiêu " hắn nhìn Đế Hoành nói.
" Ồ, ha ha, ý này nhưng là được a, đừng nói là bây giờ một thân vô thượng căn cơ, chính là kiếp trước cùng cấp cũng không yêu nghiệt nào có thể đánh ngang tay phụ thân nha. " " Thế nhưng ta cũng không phải người bình thường, ta không tin trên ngươi mấy cái cảnh giới lớn còn không ép được một bậc đây " Đế Hoành hai mắt sáng lên, khí thế trên thân biến đổi, rút về còn Vũ Đế sơ kỳ.
Phải biết Đế Hoành đó là thiên tư tuyệt đối kinh khủng, đứng đầu Vạn Cổ yêu nghiệt tiền tam. Cửu đầu đạo luân, một thân thể phụ thân càng là vô số thần thông, thể chất cái gì hắn muốn đều có. Năm xưa chính là hắn được Cổ Huyền Thiên ưu ái, không thiếu một thứ gì cả. Tất nhiên hắn có ngày hôm nay là do một tay hắn giết đi ra, chẳng qua là hắn có cái phụ thân tốt. " Ân, không chừng ta còn có thể lật thuyền trong mương đây " Cổ Huyền Thiên đạo, nở nụ cười mỹ đến cực hạn, hai mắt híp lại, bất quá xem làm sao đều là trêu tức Đế Hoành.
Đế Hoành mặt co rút, hít sâu một hơi, hắn mặc dù biết đây chỉ là thử nghiệm nhưng trong lòng hắn vẫn một lần muốn được chiến thắng Cổ Huyền Thiên, trước kia không có cơ hội, nói đúng hơn là chư thiên vạn giới không ai có cơ hội, lão tặc thiên...cũng không có.
Một thế này, chính là Cổ Huyền Thiên đang trùng tu, cũng là giai đoạn hắn có cơ hội kích bại duy nhất, mặc dù lớn hơn đến mấy cái đại cảnh giới, nhưng hắn cũng không có tự tin cho rằng mình thắng được phụ thân, phụ thân hắn kinh khủng chiến đấu hắn trải nghiệm qua. " Đắc tội rồi phụ thân " Đế Hoành gật đầu, lập tức một bước đi ra, thân ảnh biến mất, lần nữa xuất hiện đã là trên bầu trời, đối diện không biết khi nào xuất hiện Cổ Huyền Thiên. " Để cho ta xem Vạn Cổ thiên phú đứng trước ba là yêu nghiệt như thế nào đi " Cổ Huyền Thiên mỉm cười híp mắt lại, một bước bước ra thân ảnh lại biến mất.
Nếu có người ở đây nhất đình sẽ trợn tròn con mắt, chỉ là cái Vũ Vương thế mà xuất thủ đều tầng tầng lớp lớp vận dụng không gian thủ đoạn.
Đế Hoành đề phòng lên, lập tức trên tay xuất hiện một thanh hắc thương điêu khắc xung quanh kim sắc thần long.
" Ngũ Hành Âm Dương Thuật — " Không biết khi nào Cổ Huyền Thiên xuất hiện gần đó Đế Hoành, một chưởng đánh ra.
Ngũ chỉ tương ứng ngũ hành, tâm thủ diễn hoá âm dương, khí tức kinh khủng lập tức trấn xuống khiến cho không gian cũng vặn vẹo.
Đế Hoành bình tĩnh mỉm cười, chính là một thương quét ra, một thương này không có tuyệt thế kỹ xảo, không có tuyệt thế thần thông, chỉ là một thương cơ bản. nhưng đã đến đăng phong tạo cực, nó chính là phá tan vạn pháp, quét ngang hết thảy. " Ầm ! — "
Chưởng ấn va chạm trường thương lập tức nổ tung, hai thân ảnh tiếp đó lấp loé như chớp giao thủ.
" Oanh ! Oanh ! Oanh ! — " Một hắc y một bạch y đánh đến hôn thiên địa ám, chưởng kình tàn phá khắp nơi.
" Thiên Long Bát Biến — Đại Chân Lực ! " Đế Hoành hét to, một bước đi tới cấp tốc, chỉ thấy một thương đâm thẳng tới, không có màu sắc quang mang, nhưng chứa vô tận lực lượng cùng mũi nhọn khiến người ta lạnh sống lưng.
Một thương này kéo theo ầm ầm tiếng động, dùng tốc độ không thể bắt được lao vụt đến Cổ Huyền Thiên.
" Không sai, cũng nên thử một chút Hỗn Độn Thiên Thể lực lượng " Cổ Huyền Thiên cười to, lập tức một quyển phổ thông băng ra.
Một quyền này phổ thông đến cực điểm, nhưng phía Đế Hoành lại sắc mặt nhất biến kinh hô
" ĐÔNG ! " Quyền cùng mũi thương va chạm, chỉ thấy một luồng bạch quang chói lọi bùng nổ, Đế Hoành bị kích bay mấy trăm trượng trên không nhưng vẫn đứng vững.
Cổ Huyền Thiên lạnh nhạt mỉm cười đứng đó, trên tay đã chảy máu, bị mũi thương đâm đến ngay cả bạch cốt cũng thấy, bất quá hai cái hô hấp qua đi, tay hắn tất cả lành lặn, tựa như chưa bao giờ bị thương.
Đây chính là một trong những chỗ kinh khủng của Hỗn Độn Thiên Thể, vô cùng sinh cơ, vô tận lực lượng.
" Con mẹ nó, đây cũng quá gạt người — " Đế Hoành thấy cảnh này có chút trợn mắt lầm bầm.
]
Một thương kia của hắn vận dùng đến lực lượng đủ để quất chết một cái Vũ Đế, chẳng qua để lại Cổ Huyền Thiên một điểm thương tích, ân, cũng coi như an ủi, vậy mà hai cái hô hấp nhân gia lại hoàn hảo, trông có vẻ nào bị thương ? Hắn còn bị quất bay ra vài trăm trượng, khí huyết cuồng cuộn.
Bất quá hắn cũng không từ bỏ, lại lao vụt vào cùng Cổ Huyền Thiên quần ẩu. Hai bọn hắn tầm mắt còn ở đó, động một chút chính là không gian, thời gian, pháp tắc, mặc dù bị áp chế nhưng vẫn khinh khủng vô cùng. " Ầm "
" Ầm "
" Ầm "
Dưới đại địa bị khoét cho từng từng cái hố sâu mấy trăm trượng, có nơi còn để lại cái thủ ấn đánh sâu một dặm.
Lúc này từ xa đi tới một đoàn tông môn, trên linh khí phi hành gồm bảy người, một già sáu trẻ, trong đó có hai nữ, bốn nam thanh niên. Trên người mặc đồng phục nhất thống cho thấy tiêu chí tông môn. Hẳn là đang đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ vừa trở về. Khí tức mỗi người đều là Vũ Vương, Vũ Hoàng, ông lão kia đạt đến Vũ Đế. " Ồ, là ai đang giao thủ, là một cái Vũ Vương cùng Vũ Hoàng " Ông lão ánh mắt loé sáng, đám đệ tử xung quanh cũng ngạc nhiên nhìn lại. Kết quả đợi bọn họ là một trận kinh hãi.
Không nói Vũ Vương chiến Vũ Hoàng, chỉ nói chung chiến lực hai người quả thực sự, thực sự quá kinh khủng.
Đế Hoành kinh khủng thân thủ, từng thương hoành ra xung quanh mấy dặm chính là phong vân cuồng loạn, một thương mang tư thế vạn quân chi lực bổ về phía Cổ Huyền Thiên.
Cổ Huyền Thiên vẫn cứ nhàn nhã từng quyền băng ra, trực tiếp phổ thông, " Đông ! Đông — " kinh khủng tiếng động vang lên.
" Thiên Hàng Thạch Vẫn — " Cổ Huyền Thiên một chưởng đập bay Đế Hoành trong ánh mắt kinh hãi của bảy người kia, lập tức một tay kết thủ ấn, thiên không không biết ở đâu ra một viên thiên thạch bán kính chừng một dặm dùng tốc độ cùng trọng lượng kinh khủng nện xuống Đế Hoành. " Ha ha ha, thống khoái ! " Đế Hoành cười to, bị một chưởng đập bay nhưng hắn cũng không hề mảy may bị thương, đừng đùa, hắn chỉ là áp chế tu vi cùng lực lượng, thân thể hắn muốn phá hoại nào có dễ vậy. " Đại Nhật Đế Luân — " Đế Hoành hét to, trường thương gác ra sau lưng, trong lòng bàn tay hiện lên một cái tiểu tiểu luân mặt trời sáng chói muốn mù con mắt.
Ông lão kia kinh hãi tột độ, mồ hôi lạnh chảy ròng
" Đây, đây là thứ cấp bậc yêu nghiệt gì chiến đấu "
Hắn thậm chí chỉ đoán được tu vi hai người, chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh mà không nắm rõ dung mạo. Đến khi Đế Hoành dừng lại thì hắn mới kịp thấy rõ, vòng tiểu nhật kia cho hắn cảm giác quả thực rợn tóc gáy, hắn tin nếu như chạm chúng hắn cũng bị đốt thành tro bụi. " Đám đệ tử sau lưng càng kinh hãi, chỉ là một cái Vũ Hoàng, vậy mà sức chiến đấu khiến bọn hắn không thể nào hiểu được, nằm ngoài tầm suy nghĩ, thậm chí không nhấc lên nổi sự so sánh, bọn hắn ngơ ngác đứng đó.
Có một cái mỹ nữ thấy Đế Hoành tư thế đế vương, mặt trời nằm gọn trong lòng bàn tay, khuôn mặt anh tuấn cực điểm lập tức si mê lên.
Mặt trời nhỏ trong tay Đế Hoành lúc này bạo phát, vô cùng vô tận điên cuồng hoả diễm lập tức bộc phá về hướng thiên thạch, trong nháy mắt đốt đến cặn cả không còn để lộ ra thân hình Cổ Huyền Thiên núp sau đó.
Chỉ thấy Cổ Huyền Thiên mỉm cười, đã từ lâu kết sẵn thủ ấn, hắn đối với Đế Hoành nói.
" Không tồi, nhưng... "
" Thiên Chi Đế Phạt — " Cổ Huyền Thiên âm thanh như viễn cổ thần linh, chỉ thấy xung quanh Đế Hoành không biết khi nào xuất hiện một đạo lại một đạo vòng tròn phù văn phong toả phạm vi Đế Hoành đang ngự không. " ẦMMM — " Kinh khủng bạch sắc cột trụ kéo lên tận thẳng cửu tiêu, chấn đắc không gian gợn sóng, mây điên cuồng vũ loạn.
Mấy cái đệ tử kia từ xa xa bị ảnh hưởng một chiêu này đều không chịu nổi dư áp, lập tức quỳ xuống đất thở dốc liên tục, mồ hôi như tắm, chỉ có ông lão miễn cưỡng đứng ổn.
Đây chẳng qua là bọn hắn đứng quan chiến, nếu như đổi lại bọn hắn ngay cả cặn cũng không còn.
" Đây, đây quả thực...quả thực không phải con người đang chiến đấu đi " Ông lão sắc mặt trắng xám, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai người kia từng kích đều là kinh khủng tuyệt luân, mang đến cho hắn cảm giác tử vong cận kề, mà bọn hắn chẳng qua là Vũ Vương, Vũ Hoàng.
Hắn còn đang nghi ngờ hai người ẩn dấu tu vi, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng, vì khí tức Vũ Hoàng, Vũ Vương cho dù giả nhưng chính mắt hắn thấy thì lại không thể nào, ít nhiều gì hắn cũng có thể phân biệt. " Phụ thân, ngươi mừng vội rồi " Đế Hoành cười to âm thanh vang lên, chỉ thấy hắn không biết khi nào xuất hiện sau lưng Cổ Huyền Thiên.
" Không gian đại cấm chú — định " Đế Hoành nhanh chóng định thân Cổ Huyền Thiên.
" Một trận này, ta thắng, ha ha ha ha " Đế Hoành cười to. Một thương mang theo từng dòng hoàng sắc linh khí cuồng bạo quét đến.
" Ầm ! — " Cổ Huyền Thiên lập tức bị quất bay để lại vài đạo tàn ảnh, chìm vào trong đại địa.
" Ha ha, phụ thân, một thương này thế nào " Đế Hoành vui vẻ cười to, đừng nhìn bọn hắn như đơn giản chiến đấu, nhưng trong đó là vạn vạn tính toán từng bước đi, từng kỹ xảo, nếu như tính sai một bước chính là bị người khác đè lên đánh.
Bất quá Đế Hoành tiếng cười im bặt đi, xoay người nhìn lại thấy một thân bạch y như cửu thiên thần đế đứng đó.
" Hoành nhi, chẳng qua là nện một phát phân thân của ta, không lẽ vui đến vậy sao " Cổ Huyền Thiên lười biếng mở biếng, một chỉ nâng cao không biết từ khi nào xuất hiện ở đó, nhất viên bạch sắc kinh khủng linh lực hội tụ. " Bạch Đế Thức — Phá a ... " Cổ Huyền Thiên một chỉ hoành ra, một cột kinh khủng bạch sắc cột trụ xúc tích bắn ra, nhưng thái dương dồn nén bắn về một phương đồng dạng. " Xoạt ! " Không kéo dài, bạch sắc quang trụ từ nhất chỉ của Cổ Huyền Thiên chỉ là phát ra trong nháy mắt, sau đó lập tức biến mất.
" Đ Ù N G !!! — " Kinh khủng âm thanh vang lên, Đế Hoành không biết bị một chỉ nện đến đi đâu.
Dư uy kinh khủng quét ra bốn phía, sơn hà vỡ nát, bạo phong xé vụn từng toà tiểu sơn.
Lúc này ông lão kia cũng sắc mặt đại biến, lập tức linh lực điên cuồng chuyển động, ra sức phòng thủ bảo vệ mấy cái đệ tử đằng sau. Nếu không chỉ dựa vào dư uy liền để bọn ắn ăn cho đủ mấy tháng trên giường.
Lúc này mọi người mở mắt ra thì cũng thấy Cổ Huyền Thiên. Hắn một thân bạch y bay phấp phới, tóc đen dài đến thắt lưng tuỳ ý vũ động, đi chân trần, một trương tuyệt mỹ vô song khuôn mặt hiện ra.
Cả đám người thấy đều dại ra, không tin vào mắt mình. Hai cái nữ đệ tử tim đập thình thịch, cả người như chết lặng, không nói nên lời. Mấy cái nam đệ tử cũng há mồm ra " Ta đi, trên đời làm sao có nam nhân mỹ như thế " có người suy nghĩ.
Chỉ có ông lão nhanh bình phục lại, tuy Cổ Huyền Thiên tuấn mỹ vô song, điên đảo thần hồn, nhưng là khí tức bao trùm thương thiên mờ mịt vẫn còn đó, ông lão lập tức lạnh cả mình tỉnh dậy, hắn bất quá là quan tâm thân phận cùng thực lực hai người Cổ Huyền Thiên thôi, không như đám đệ tử thất thố nhiều như vậy. " Ài, vẫn là không làm gì được ngươi a " Đế Hoành một thân không hao tổn từ từ xuất hiện thiện, thân hình từ không gian hiển ra rõ ràng hơn, nhìn Cổ Huyền Thiên nữa ngày hắn mới phun ra ba chữ. " Lão quái vật "
Cổ Huyền Thiên im lặng nhìn hắn, có đứa con trai nào đi mắng phụ thân mình là ' lão quái vật ' sau.
Đế Hoành lúc này cũng chú ý tới mấy người đứng quan sát, bất quá hắn cũng không quan tâm, mấy cái tiểu chút chắt mà thôi.
" Nhị...nhị...nhị vị tôn giá...xin hỏi tôn tánh quý danh của hai vị " Vũ Đế lão giả mồ hôi lạnh chảy ròng, lập tức từ xa chắp tay chào hỏi.
Hắn mặt dù là Vũ Đế, nhưng trước mặt hai người này cái nào cùn đủ sức giết hắn thành cặn a, mà bọn hắn chẳng qua là Vũ Vương, Vũ Hoàng, nếu như lên Vũ Đế, chẳng phải bọn hắn đi ngang đại lục ?
Nghĩ đến đây lão giả lập tức cung kính lấy lễ chào hỏi. Mấy cái đệ tử đằng sau giật mình, bọn hắn biết ông lão này là Vũ Đế, bối phận cũng cao doạ người, nhưng bây giờ khiêm tốn hỏi tính danh người khác. Bất quá cũng dễ hiểu, sức chiến đấu người ta còn bày ra. " Cút " Đế Hoành liếc mắt đám người, phất tay như đuổi ruồi nói ra.
" Ngươi — " Một tên nam đệ tử thấy thế tức tối, đang tính quát lên nhưng gặp ông lão kia trừng mắt, nên cũng rụt rè, một phần nhớ đến thực lực hai người kia, hắn càng hoảng sợ.
Ông lão lại mở miệng.
" Hai vị, nếu như không phiền cùng lão hủ đến Thiên Tuyền Tông, tin hắn các vị cao tầng cùng lão tổ rất hoan hỉ thiên tài như hai vị giá lâm " Vũ Đế ông lão nói ra, hắn chính là muốn lôi kéo quan hệ hai người này, sức chiến đấu như vậy nói không chắc là cái gì kinh khủng cự vô phách thế lực bội dưỡng, chỉ cần bám được vào râu con rồng này bọn hắn chẳng phải nhất phi trùng thiên.
Đế Hoành lạnh nhạt nhìn đám người " Ta kêu cút, không nghe sao ? " Hắn nói thêm một lần nữa, lần này ngay cả Vũ Đế ông lão cũng nhịn không được có chút khí. " Ngươi — " Hắn chưa kịp nói xong thì bỗng dưng Đế Hoành phất tay lên, một cổ kinh khủng bạo phong lập tức cuốn bọn hắn bay đi xa không biến bao nhiêu dặm.
" Mấy con ruồi lãi nhãi chính là nhức đầu " Đế Hoành lầm bầm, sau đó xoay về Cổ Huyền Thiên đạo.
" Phụ thân, thời điểm cũng là nên ta chuẩn bị một số thứ để hành động, sau đó lại đi Nhật Nguyệt Đại Lục xem xét tình hình " Đế Hoành nói ra.
" Ân, cũng là đi xem hai cái tiểu tử kia thế nào lăn lộn " Cổ Huyền Thiên mỉm cười.
Hai người thân ảnh từ từ mờ dần, tan vào không gian.
——
" Tướng quân, tướng quân, không xong rồi, không xong rồi " Trong một doanh trại, một cái lưng cọp eo gấu mang vương giả khí thế trung niên ngồi trên đại mã kim toạ, một tên binh lính mặt đầy mồ hôi, hai mắt hoảng sợ vừa chạy vào báo cáo. " Hét cái gì hét, không thấy bản tướng quân đang bận sao " Hắn quay về tên lính gầm lên.
" Nhưng mà..." Tên lính kia vẫn hoảng sợ, hét lên.
" Ta đã bảo không được hét, không thấy ta đang bận hay sao, tin hay không ta một chưởng đập ngươi chết " Trung niên trừng mắt, nổi giận quát ầm lên, doanh lều cũng lắc lư theo. " Đang chiến trường hảo hảo không lo đánh, chỉ cần chiếm được toà thành này nữa thôi chúng ta chính là đại thắng, đi đi " Trung niên nam tử hít sâu một hơi, trầm ổn nói ra. " Nhưng...nhưng..." Tên lính kia tâm muốn khóc đều có.
" Ài, ta hiểu được, chính là chiến trường biển máu núi thây, tuy nhiên, chúng ta đều là những bậc nam tử hán, ngươi xem ngươi còn ra thể thống gì, nhớ lúc trẻ ngay cả trời muốn sập xuống bản tướng quân cũng chính là một thân thẳng tắp, điềm điềm đạm đạm, tuyệt đối không sợ hãi, càng đừng nói là la hét hoảng sọ như ngươi, cho dù có tin tức gì thì nên nhớ, thân là nam nhi, phải kiên cường bất quất " Trung niên nam tử có chút mỉm cười, thao thao bất tuyệt, một bộ dáng thấy chết không sờn, thiên hạ đệ nhất nam nhân, sóng lưng thẳng tắp.
Tên lính nghe tướng quân giáo huấn mình, một bộ dạng hùng hùng khí thế, lập tức khôi phục lại, trong lòng nổi lên từng trận hào hùng, ngưỡng mộ, hai mắt chứa đầy vẻ ước ao. " Không hổ là tướng quân, chính là đệ nhất nam tử hán, không có ciệc gì khiến hắn phải sợ " hắn thầm nghĩ.
" Nào, nói cho bản tướng quân, ngươi báo cáo tin tướng gì " Trung niên nam tử âm thanh to lớn ồm ồm nói, một bên cầm một bình tửu lên uống.
" Bẩm tướng quân, Hoàng Minh bên kia Hoàng Nguyệt đế quốc dẫn binh ra mặt trận... " Tên binh lính báo cáo, chưa kịp nói hết, trung niên nam tử chen vào.
" Hoàng Minh, hừ, thiên phú không sai, thực lực cũng rất mạnh, không hiểu làm sao Hoàng Nguyệt bên kia chiêu được hắn tới. Nhưng bất quá, có trời sập bổn tướng quân cũng chống đỡ, một mình tên Hoàng Minh thì làm sao địch nổi trăm vạn hùng bình của Hỏa Minh Quốc ta " Trung niên nam tử cười lạnh, hai tay chấp sau lưng sau đó nói tiếp. " Bất quá, cho dù trời sập, ta chống không nổi, chẳng phải còn có lão tướng quân " Hắn ha ha đạo. Lão tướng quân chính là phụ thân hắn, một thân thân chinh bách chiến, chính là trụ cột của quốc gia. " Nhưng ngoài...ngoài...ngoài Hoàng Minh, cái kia Tiện nhân Đường Long cũng tới, hiện tại hắn chính ta đang la hét chửi bới mấy trăm vạn quân ta, trăm vạn quân ta chính là sĩ khí nhấc không nổi, chính là mấy cái tướng quân cũng là bị hắn máu chó đầy đầu, chiến lực không phát huy nổi " Tên lính nói đến đây mặt mếu như muốn khóc, nghĩ lại đến cái kia miệng, cái kia tiệng nhân, hắn đánh một trận lạnh người.
Nghe đến ' tiện nhân Đường Long ' trung niên tướng quân sắc mặt đại biến, đang uống rượu vào cổ họng một đường phụt hết ra.
Hắn lập tức kinh hoảng chạy ra ngoài la ầm lên.
" Phụ thân, phụ thân a ! Tiện nhân Đường Long con kia cũng chạy tới ! Phụ thân, lão tướng quân " Hắn thi triển tối đa bộ pháp, gào la phát hoảng lên.
Tên lính " ... "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.