Chương trước
Chương sau
Một chưởng của Cổ Huyền Thiên mang theo lực lượng cùng tốc độ tuyệt luân vô bỉ như muốn đập nát tinh vũ, quần tinh rung động, dư ba đi ngang qua xoá xổ vô số tiểu hành tinh.
Vô số tu sĩ cùng đại lão thấy một kích này không thiếu người bị chấn cho đông đông thất khiếu chảy máu, sắc mặt trắng bệch, thậm chí có người nằm rạp xuống đất vì không chịu nổi.
Dưới một kích lực lượng vô địch như vậy, Đại Nhật Kim Hà chỉ thoáng lập loè sáng tối run rẩy rồi lại trở lại hình dáng ban đầu. Lúc này, nó dùng tốc độ cùng lực lượng kinh khủng mở ra một đạo không gian.
" Rắc....— ẦM ! " Không gian phong toả bị phá toái, nó lập tức chui vào trong chạy trốn.
" Muốn chạy " Cổ Huyền Thiên Thời Không Giới Toả bị đập nát cũng không loạn một chút nào. Lập tức quát ầm lên một chưởng đưa ra chộp về phía Đại Nhật Kim Hà.
Một chưởng này vừa mở ra, chính là nhật nguyệt tinh vũ, thiên địa vạn pháp đều nằm trong tay Cổ Huyền Thiên. Một cái thiên địa chi thủ to lớn ức vạn trượng kim sắc xuất hiện đưa ra bắt lại Đại Nhật Kim Hà.
" Đông — " Tiếng va chạm vang lên, xung chấn nghiền nát vô số không gian xung quanh.
" Rống ! — " Một tiếng hống dữ dội vang lên, chỉ thấy Đại Nhật Kim Hà hoá thành từng đầu thần thú như được tách từ mặt trời lấy ra.
Chân Long, Thiên Phượng, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Côn Bằng, Ma Viên. Mấy cái kinh khủng hồng mông cự thú lập tức chia ra tìm kiếm một đường sinh cơ.
Cổ Huyền Thiên lạnh nhạt nhìn mấy cái to lớn hồng mông cự thú do Đại Nhật Chí Tôn Đại Đạo Luân diễn hoá thành. Bọn nó đây là biết bản thân mình hôm nay khó thoát, lập tức phân rã tìm kiếm một đường sinh cơ, ẩn sâu vào hỗn độn.
" Đã vậy...ta không tin lần này ngươi còn lực phản kháng " Cổ Huyền Thiên ánh mắt lạnh lẽo.
" Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên... " Cổ Huyền Thiên kinh khủng đế uy càng ngày càng nồng đậm, nó như là thuỷ triều cuồng loạn không có điểm dừng đẩy ngang khắp vạn vực. Tả hữu song thủ từ từ nâng lên cao, miệng đọc pháp chú, âm thanh như tuyên cổ đạo âm vang dội đi qua từng cái thời đại.
Phải biết, hắn đến cấp bậc này là kinh khủng bực nào, lại còn là Hỗn Độn Thiên Thể, Hỗn Độn Thánh Liên, Thập Đại Đạo Luân, hầu như thần thông hay bí thuật đối với hắn chỉ là một cái ý niệm. Có thể nhất niệm hoá vạn pháp. Vậy mà giờ hắn lại đọc pháp chú, có thể nghĩ...Một thức này, nhất định !.
"..Tuyên cổ vĩnh tồn, đại đạo vĩnh sinh, hoàng đạo bất hủ — Năm xưa một thức này của trẫm chính là một trong tam đại vô địch chi đế thuật, cho dù hiện tại xa xa không đủ điều kiện dùng, nhưng sơ diễn vẫn là có thể. Thần...Phật...Ma...Thiên Đạo, còn nhớ hay không một thức này !! " Cổ Huyền Thiên hai vô thượng đế đồng như muốn nuốt chửng thiên địa vạn cổ, âm thanh vang vọng khắp tinh vũ, sắc mặt ngạo nghễ bát hoang. Đây nhưng là tam thế vô địch thần thông một trong của hắn.
" Nghiền nát cho ta — ... "
Một thức này, có danh tự !
" ĐẾ ! ĐẠO ! VÔ ! SONG ! ———" Thanh âm vang dội tam thiên đại thế giới, quán thấu qua lục đạo luân hồi, lội ngược dòng thời gian.
Cổ Huyền Thiên trên mi tâm kim liên hoá thành một cái chữ ĐẾ, khi hắn lần nữa mở mắt ra cặp mắt đã hoàn toàn trắng dã, vô cùng tà dị. Lập tức thiên khung hoàn vũ yên tĩnh lại.
" ĐÔNGGGGG — " Một tiếng kinh thiên vang lên, ánh sáng trắng xoá kinh khủng như muốn hoành đẩy bát hoang lục hợp lấy trung tâm Cổ Huyền Thiên tràn ra khắp nơi, không để lại một khoảng trống nào.
Ánh sáng như khai thiên tích địa, khi ánh sáng quét qua, âm thanh, thời gian, không gian, màu sắc, vật chất tất cả như đều biến mất, như chưa bao giờ tồn tại...
Không ai biết chuyện gì xảy ra sau đó.
Sau này, một trận chiến này là một cái mê thất...bởi vì không ai chứng kiến nó còn sống để kể lại.
——
Cổ Già Phật Vực.
Lão giả Cổ Phật lúc này đang ngồi xếp bằng tại vị trí cũ, hắn cứ như một cái thi thể bất động, làn da khô ráp như vỏ cây cổ thụ.
Lúc này một cái cặp hắc đồng tử mờ mịt khép hờ, nhìn xuống dưới mặt đất.
]
" Làm sao ta có cảm giác bất an... " Lão giả lầm bầm.
" Không...không thể, quyển kinh kia thế nhưng ta hiểu rõ, chỉ là một cái mê bí vạn cổ. Cho dù nó có thật, nếu không có năm tháng lâu dài tìm hiểu cũng không thể phát huy, huống chi cũng không thể uy hiếp đến phật môn... "
" Rốt cuộc là thứ gì, chuyện gì đã xảy ra ... " Lão giả bất an lầm bầm. Phải biết hắn thế nhưng là một Cổ Phật Cự Đầu, trong phật môn cũng là uy danh hiển hách. Cấp bậc này, tuyệt đối không tự nhiên có cảm giác bất an này.
——
" Ha ha, con mẹ nó nhưng thật là tuyệt, tuỳ tiện đi đi đứng đứng cũng gom được một mớ nha " Đường Long hai tay chống nạnh ha ha đạo.
" Hẳn là bọn hắn bị doạ sợ đi, bọn chúng không phải gặp người khác giết người đoạt bảo chính là chém giết " Hoàng Minh gật đầu nói ra.
" Nhất định là bị một chưởng kia của đế thượng doạ cho sợ. Giờ bọn hắn thấy hai ta cung kính còn hơn gặp phải tổ tông, ha ha ha " Đường Long vừa cười vừa nói, một tay còn xoa xoa một thanh cổ kiếm.
" Ân, nhắc đến đế thượng đâu ? " Hoàng Minh mờ mịt nghi ngờ hỏi.
" Hừ, hẳn là đi chiếm tiện nghi một mình đi " Đường Long một mặt vừa tươi cười nghe đến lập tức bí xị như tiểu hài tử không được đi theo dạo chơi.
———
" Aiii, dùng một thức này quả thực quá sức chịu đựng của thân thể ta... " Một cái thiếu niên bạch y cả người trôi nỗi trong tinh không tuyệt mỹ như tiên thi.
" Mặc dù chỉ là sơ diễn nhưng không ngờ lại một hơi rút cạn hết linh lực cùng pháp tắc..." Cổ Huyền Thiên than thở thầm nghĩ trong lòng.
Một chiêu kia của hắn, đích thật đã thu phục được Đại Nhật Kim Hà, mà hạch tâm chính là Đại Nhật Chí Tôn Đại Đạo Luân. Hắn đã trôi nổi ở một không gian thứ nguyên nào đấy. Hậu quả sau khi dùng một trong tam đại vô địch thế thuật bản thân hắn cũng không ước lượng được.
Sau khi dùng một chiêu khi hắn cũng là có chuẩn bị, nên khi ngất Đại Nhật Chí Tôn Đại Đạo Luân cũng tự động thâu vào.
Đại Nhật Chí Tôn Đại Đạo Luân lúc này trôi nỗi ở trong thức hãi, chính là một cái kim hoàn sáng chói như đại nhật, vô thượng hoàng uy mênh mông lan toả ra, từng tia pháp tắc đan xen chằng chịt chạy loạn khắp thức hải.
" Luyện hoá thứ này phải mất một thời gian ngắn nữa..." Cổ Huyền Thiên suy nghĩ. Sau khi trở về, hắn sẽ thu hết pháp lực cùng pháp tắc vào Đại Nhật Chí Tôn Đại Đạo Luân để mà uẩn dưỡng, chỉ chừa lại một bộ phận.
Nếu không, lấy thực lực của hắn hiện tại mặc dù chưa toàn thịnh, cái đại lục kia nhưng là khi hắn một bước đạp xuống nhất định sẽ trầm luân.
...
Không biết qua bao nhiêu lâu.
Cổ Già Phật Vực.
Cổ Phật lão giả đang thiền nhập định bỗng dưng hai mắt mở to, đồng tử co rụt, lông mao gì dựng đứng hết cả lên, mồ hôi lạnh trên trán cùng sau lưng chảy dài.
Không biết khi nào một cái vô song tuấn mỹ tuyệt sắc thiếu niên mỉm cười đứng đó.
Cổ Huyền Thiên yên tĩnh không nói lời nào đứng đó, không biết hắn xuất hiện từ bao giờ.
Lão giả trong lòng tràn ngập gió to sóng lớn, càng suy nghĩ càng rối, không biết tại sao Cổ Huyền Thiên lại trở về được từ nơi đó.
Nơi kia nhưng là siêu thứ nguyên cách biệt, không cùng không gian, thời gian, thiên địa. Không có bất cứ thứ gì dính dáng. Thử nghĩ, trở về từ một nơi như vậy phải lặn lội qua bao nhiêu năm tháng, nhưng người trước mắt này lại không tốn bao nhiêu lâu thản nhiên xuẩ hiện trước mắt.
" Lão lừa trọc, ngươi cũng không tốt đẹp gì nha, miệng phun đầy kim liên nhưng tâm can lại muốn đẩy bổn đế chủ vào nơi kia vĩnh viễn không ra được... " Cổ Huyền Thiên thản nhiên nói, hai mắt nheo lại nhìn lão giả.
" Phải hay không, ta nói ngươi là một cái cao tăng đức độ, đã là sai... " Hắn nói tiếp.
Lão giả không biết Cổ Huyền Thiên tại sao lúc này chỉ đứng yên đó lại cho hắn một cảm giác tim đập thình thịch, đến tầng thứ này, càng mạnh thì mới càng cảm nhận được rõ cái cảm giác kia.
Thật ra, cho dù Cổ Huyền Thiên năm xưa thông thiên triệt địa, vô địch vạn giới, thế nhưng đối mặt với hắn, lão giả cũng chỉ có sợ hãi cùng nhức đầu một chút. Không phải Cổ Huyền Thiên không đủ mạnh làm cho hắn sợ tè ra quần, mà là do hắn là một cái Cổ Phật, tâm tình là bậc nào.
Khiến cho hắn có cảm giác tim đập nhanh cùng sợ hãi, chính là Đại Nhật Chí Tôn Đại Đạo Luân. Đây chính là Đạo Luân Chi Tổ, cội nguồn khởi nguyên của lực lượng, nói chính xác hơn, nó chẳng khác gì một cái vô hạn kỷ nguyên lực lượng được đản sinh, quan trọng là thời gian nó trưởng thành.
Đến khi nó trưởng thành, nó chính là nắm giữ lực lượng của từng cái thời đại tập hợp cá thể, nắm giữ hết thiên địa tạo hoá cùng hỗn độn trong tay.
" Ngươi, ngươi rốt cuộc đã làm gì ở trong kia, ngươi lấy được cái gì " Cổ Phật lão giả giọng hơi run run khó phát hiện nói ra.
" Nha, ai biết, chỉ là dạo chơi, thử luyện lại vài môn tiểu tiểu thần thông a. Ngươi muốn thử sao ? " Cổ Huyền Thiên đùa giỡn giọng đạo.
" Thần thông ? cái gì thần thông ? " Lão giả ngẩn người, chẳng biết tại sao thuận miệng hỏi.
Cổ Huyền Thiên nhìn chăm chăm lão giả, sau đó chậm rãi nói từng chữ.
" Đế...Đạo...Vô...Song ! "
Lão giả ngẩn người bỗng dưng vừa nghe được bốn tự này, bỗng dưng sắc mặt đại biến, một bước lui ra sau dùng tốc độ vô bỉ thoát ra khỏi địa phương thời không này, tiện tay một kích đánh vào trong vô số thứ nguyên sâu rồi lao vụt vào ý đồ chạy trối chết.
" Nha, không cần gấp, ta nhưng là đã phong ấn lực lượng a, có tâm dùng nhưng không có lực dụng, hoàn toàn lực bất tòng tâm nha " Cổ Huyền Thiên mỉm cười nói ra, một tay phất lên, thời không bị đoạn tuyệt.
Lão giả nghe thế với bị đoạn thời không, cũng không đào tẩu nữa mà dừng lại, sắc mặt còn run rẩy, cả người mồ hôi như tắm, sắc mặt trắng bệch, nơi nào còn dáng dấp của một vị Cổ Phật.
Lão giả chắp tay niệm phật một cái, vẻ mặt bình tĩnh lại. Nhưng trong lòng lại chửi ầm lên.
" Ngươi con mẹ nó nhưng giỡn như thế tuyệt đối là không vui a. Dùng một chiêu kia nhưng con mẹ nó Tịnh Thổ Chi Chủ cũng phải chạy trối chết, nơi nào đến như ta cái tiểu tiểu tôn phật có thể chịu đựng, ngươi cái ma vương mau mau đi nha, ta không muốn dính nhân quả gì với ngươi. " Cổ Phật Lão Giả chửi ầm trong lòng.
" Ha ha, có đáng sợ đến thế sao lão già ? " Cổ Huyền Thiên ngạc nhiên hỏi.
Khoé miệng Cổ Phật lão giả co quắp, bắp thịt run rẩy.
" A — di — đà — phật — " Lão giả niệm phật một tiếng trấn an.
Hắn nhưng là biến rõ, một thức kia chính là năm xưa chính là đem Thiên Giới chi chủ đánh cho gần như hôi phi yên diệt, lúc đó nếu không có Phật Giới Chi Chủ đời thứ hai đứng ra cứu hắn thì bây giờ Thiên Giới đã đổi một vị khác lên làm Thiên Đế.
" Lão già, ngươi lần này nhưng là...đưa ta một cái thiên đại hảo sự " Cổ Huyền Thiên đặc biệt nhấn mạnh hảo tự.
" Vì đó, ta sẽ không tính sổ với ngươi mà cho ngươi một con đường sống. Nhưng, chỉ là lần này mà thôi " Nói đến đây, Cổ Huyền Thiên ánh mắt lạnh như băng, thời không xung quanh lão giả bị đông cứng lại.
Lão giả nghe đến vật tốt, hai mắt co rụt lại, trong lòng sợ hãi. Đến cùng làm sao đồ vật có thể cho cái cự đầu trước mắt xưng là thiên đại hảo sự.
" Ài... Đa tạ đế chủ hồng ân — A — Di — Đà — Phật " Lão giả than thở, sau đó hai tay kết thành thập tự, hơi cúi người đạo.
" Việc Đế Chủ trọng lâm hồng trần, bản phật nhất định sẽ chuyển giao lại cho An Lan Cổ Phật, tránh cho đệ tử bản môn trêu trọc đế chủ — " Lão giả khàn khàn nói với Cổ Huyền Thiên.
" Ha..Tôn đại phật cự đầu kia nhưng là vẫn khoẻ, chuyển lời gửi hỏi thăm của ta đến cho hắn nha " Cổ Huyền Thiên cười nhạt.
" Nhất định, đế chủ. Bản phật cáo lui — " Cổ Phật lão giả kết thành thập tự, loé lên thành phật tự rồi tan rã biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.