Đã ba ngày từ khi cuộc thi đấu kết thúc.
Thái Hư Tông tinh thần hưng phấn hơn bao giờ hết, quang cảnh xung quanh như sáng hẳn lên. Lúc này ở mội vài nhóm đệ tử không ít người nói chuyện của ngày hôm đó, người thì khoa tay múa chân, người thì gào lên to lớn, trông cực buồn cười.
Hôm đó, Vũ Cực Tông bị ăn quả đắng, sắc mặt quả thật như ăn phải vạn con ruồi, nhục nhã vô cùng, sắc mặt lúc lục lúc hắc. Tức giận bỏ ra về như chó nhà có tang.
Cao tầng trưởng lão cười không ngậm mồm được, trông bọn hắn trẻ ra hẳn chục tuổi.
Cũng phải, Vũ Cực tông chèn ép bọn hắn đã lâu, hôm nay bọn hắn lại bị lật thuyền trong mương, làm sao không vui đây ?
Cót Két ! !
Cổ Huyền Thiên hắn đẩy cửa đi ra. " Nên đi xem một chút hạt giống trong tông môn rồi đi a " Hắn nhìn lên trời rì rà đạo.
Không nhanh không chậm, hắn bước đi trên quảng trường. Đệ tử gặp hắn đều tươi cười cung kính hành lễ. Tuy nhiên cũng chỉ toàn có nam tử, nữ tữ rất ít, tuyệt đại đa số thấy hắn là trốn đi thật xa, mặt đỏ hồng, sau đó lén lút nhìn, còn lại thì lắp ba lắp bắp nói nữa ngày mới được một câu chào sư huynh.
Hắn cảm khái. Phải biết ngày đầu tiên hắn vào tông không ai chào đón a, nữ tránh nam ghen ghét, ngay cả cao tầng đều khó chịu. Bây giờ mọi người nhìn hắn như thiên thần hạ phàm, ngay cả cao tầng trưởng lão hay tông chủ gặp hắn còn khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-dao-vo-song/16868/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.