Tháng 9, thời tiết ở Định Hải không hề nóng bức. Sau khi cái khô nóng khiến người ta phiền muộn biến mất, trong không khí đều là hơi thở sảng khoái. Diệp Họa Khê ngủ đến giữa trưa, cô bị nồi thơm của nồi lẩu không biết từ nơi nào bay đến đánh thức. Chờ khi mở cửa đi ra phòng khách, mới phát hiện là Thời Trân Trân đang nấu lẩu. Ánh mắt của cô sáng lên, vội nói:
"Cậu đang ăn lẩu sao?"
Thời Trân Trân ngẩng đầu lên đánh giá Diệp Họa Khê lúc này. Tuy để mặt mộc, nhưng một chút tỳ vết hầu như đều không có, da thịt trắng nõn như ngọc. Cặp mắt dụ dỗ người kia lúc này mê ly lười biếng, cũng càng có vẻ duyên dáng đáng yêu và trêu chọc người.
Cho dù nhìn mặt Diệp Họa Khê bao nhiêu lần, Thời Trân Trân đều không khỏi cảm thán, đây hẳn là tác phẩm hoàn mỹ nhất mà Chúa sáng thế chế tạo ra tới, hoàn toàn chính là một khuôn mặt không phát triển ở trong giới giải trí đều là lãng phí.
Diệp Họa Khê không nói hai lời đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, chỉ tốn năm phút liền đi vào phòng khách
"Tại sao cậu ăn lẩu cũng không gọi tớ một tiếng thế."
Tay cô mới vừa vươn tới, đã bị Thời Trân Trân bắt lấy:
"Bữa trưa của cậu ở bên cạnh."
Nhìn salad rau dưa, Diệp Họa Khê vẻ mặt không tin: "Cậu cho tớ ăn cái này?"
Thời Trân Trân lấy ra khí thế của người đại diện, giọng điệu kiên quyết mà mở miệng:
"Qua hai ngày nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-dang-luan-ham/2794666/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.