Lạc Giai không biết rằng khi mình sử dụng đến nhân binh hợp nhất. Ở 1 nơi cực kỳ xa xôi, như ở tận cùng phiến thiên địa này.
Nơi đây thiên địa như bị xé rách hoàn toàn, không gian tán loạn, xung quanh xuất hiện nhiều vết nứt hư không. Nơi lành lặn nhất cũng chính là trung tâm của cả khu vực.
Chỗ này bắt mắt nhất là 1 ngọn núi màu đen sừng sững che chắn cả phiến khu vực. Nó tồn tại như hạo cổ trường tồn, vĩnh bất thiên thu. Trên ngọn núi nhìn kỹ có ai đó điêu khắc hình thành 1 cái bảng lớn, trên bảng lớn xuất hiện 12 dòng chữ khổng lồ nhưng lại như bị điều gì đó che mất ánh nhìn trở nên mờ ảo, hư vô.
Lúc bấy giờ dòng chữ thứ 6 trên phiến đá bỗng sáng lên. Hiện ra kim quang sáng rực, chiếu rọi cả khu vực, có thể nhìn thấy dòng chữ thứ 6 trên phiến đá đó là 2 chữ: “Nhân Binh”. Ánh sáng phát ra trong chốc lát thì chợt tắt.
Lúc này chợt phía dưới chân ngọn núi, nơi đây bỗng xuất hiện 1 bóng người màu đen vô cùng nhỏ bé, bóng người tơi tả vô cùng. 2 tay và 2 chân đều bị xiềng xích đóng chặt vào trong ngọn núi. Cơ thể không cử động như là đã chết.
Bỗng lúc ngọn núi phát ra kim quang, bóng người này chợt mở ra 2 mắt, trong ánh mắt là 1 màu tang thương vô cùng. Hắn đưa mắt nhìn về phía trên ngọn núi. Sau đó khẽ trầm ngâm:
“Pháp Chiến Bảng lại sáng, đứng hàng thứ 6, xuất hiện thiên tài có thể sử dụng Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuu-mon/1154903/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.