“Búi tóc ngọc thiếp nhẹ nhàng chải chuốt, son má hồng thiếp nhàn nhạt điểm tô. Khói xanh sương tím lượn lờ trong gió, sợi tơ hồng bay phất phơ vô định….” 
Trong căn nhà tranh bên khe suối, Trần Mạn Dao ngồi trước gương sáng, tay cầm chiếc lược gỗ chải chuốt lại mái tóc. Vừa chải nàng lại vừa khẽ ngâm nga một bài ca có giai điệu khá lạ tai. Đột nhiên tiếng ca đến chữ “vô định” liền dừng lại. 
Độc Cô Minh hỏi: 
- Vì sao lại không hát tiếp? 
Trần Mạn Dao vẫn quay tấm lưng trần lại về phía hắn, giọng nàng cất lên: 
- Đoạn sau không vui lắm, muội không muốn hát… Nó có thể là dấu hiệu báo trước cho điều bất tường… 
Độc Cô Minh mỉm cười. Hắn không tin vào chuyện ma quỷ, bèn nói: 
- Không sao cả, chỉ là một bài hát thôi làm gì nghiêm trọng đến vậy? 
Trần Mạn Dao cũng không giải thích gì thêm, chiều theo ý hắn, tiếp tục ngân nga: 
“Gặp mặt chi bằng không gặp, hữu tình sao bằng vô tình. Sênh ca dứt tiếng liền tỉnh rượu, vườn sâu trăng tàn người chết lặng…” 
Theo giọng ca của nàng, một loại cảm giác lạ lùng chợt dâng lên trong căn nhà tranh, mường tượng một lời nguyền bí ẩn nào đó vừa từ trong cõi hư vô xuất hiện. Nó khiến cho Độc Cô Minh có cảm giác không an tâm lắm, vì ngay lúc này nhìn vào bóng lưng trắng nõn đang ngồi trước, chẳng hiểu sao hắn lại nảy sinh cảm giác xa lạ. 
Nhưng đúng lúc này, Trần Mạn Dao nhanh chóng quay đầu lại, nhìn hắn mỉm cười: 
- Muội đùa huynh thôi, khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411293/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.