🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Thánh giới luôn muốn ép cho Thập Thất hoàng tử phải xuất đầu lộ diện nên mới phong y làm Di Thiên Vương. Có lẽ bọn họ cũng đã nắm được tin tức về việc Tuyết Thương phái muốn tạo phản, ngấm ngầm thu thập long mạch toàn Di địa, định cho Vương Nhất dung nạp số long mạch này, kế đến trở thành đối trọng của Bạch Hoàng. Mà tính tình Vương Nhất không tốt cho lắm. Y mặc dù tài hoa trác tuyệt nhưng trí tuệ không đủ, thường xuyên nghi kỵ, nhỏ nhen cố chấp. Điều này thể hiện rõ ở việc y không chiêu hàng Độc Cô Minh mà luôn tìm cách giết hắn để báo thù cho sáu vị đệ đệ của mình. Một khi thấy ở Di địa đột nhiên xuất hiện một Di Thiên Vương có nguy cơ cạnh tranh quyền lực, y chắc chắn sẽ nảy sát tâm với hắn ta.
Cổ Lạc dò xét biểu cảm trên gương mặt của Lục Triết, tiếp tục phân tích:
- Thập Thất hoàng tử góp phần rất lớn vào kế hoạch tổng thể của Tuyết Thương phái. Bây giờ đem hắn và tông chủ của họ chia rẽ chính là nước cờ hiểm nhất. Mặc dù hiện tại Vương Nhất không phải người nắm quyền chân chính, mọi quyền hành đều bị Thần Tiêu Nhân Chủ và Bất Động Minh Vương chiếm lĩnh. Nhưng sớm thôi, một khi y trở thành Đế giả, đột phá Phong Vị cảnh thì gió sẽ lập tức đổi chiều. Một năm tới có lẽ sẽ phát sinh rất nhiều biến động. Ta phỏng đoán Vương Nhất sẽ tìm mọi cách ép Thập Thất hoàng tử đi đến Cách Giới Phàm Kiều để tiếp nhận khiêu chiến của thánh giới, nhằm mượn tay bọn họ giết hắn.
- Nhưng Vương Nhất lại đang do dự, sợ rằng sẽ vấp phải sự chỉ trích từ Thần Tiêu Nhân Chủ. Nếu bá vương khéo lợi dụng chuyện này, ắt sẽ không tốn chút công sức nào, mà còn “mượn gió bẻ măng”, để Vương Nhất thay chúng ta ép Thập Thất hoàng tử rời khỏi Thiên Huyễn thành! Nếu mọi việc thành công, tổng thể Di địa sẽ yếu đi, mà bá vương cũng sẽ có được công tích diệt trừ phản loạn với Bạch Hoàng. Thậm chí xa hơn, nếu như ngài muốn “phản khách vi chủ”, mưu đồ đại nghiệp cũng không phải không có khả năng!
- “Chúng ta”?
Lục Triết mỉm cười tỏ vẻ thú vị.
- Đúng vậy, Cổ Lạc kính ngưỡng phong thái anh hùng của bá vương, cam nguyện phò tá cho ngài!
Cổ Lạc hít sâu vào một hơi, ôm quyền khom lưng cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ thành kính.
Cách đây gần hai mươi năm, y cũng từng cúi đầu như vậy trước Quan Thất. Kết quả ai cũng biết, Quan Thất đã trở thành một bộ khô lâu vĩnh viễn chôn thân ở Tử Hà sơn mạch rồi.
- Ngươi nói xem ta và Vương Nhất, nếu giao chiến ai sẽ là người dành chiến thắng?
Lục Triết không trả lời, ngó lơ lời đề nghị này, đột nhiên hỏi.
Cổ Lạc trầm tư một chút rồi đáp:
- Công bằng mà nói, Vương Nhất không thua kém ngài, thậm chí có nhỉnh hơn một chút bởi vì y nắm giữ đế đạo, cộng thêm khí vận toàn thể Di địa gia trì lên thân thể. Bá vương tuy mạnh nhưng dù sao cũng là thần tử của Bạch Hoàng, bị khí vận của Bạch Hoàng chi phối. Nhưng ngài an tâm, nếu có chênh lệch thì cũng chỉ là một đường tơ mỏng mà thôi, ai may mắn hơn, hợp thiên thời địa lợi hơn sẽ dành phần thắng! Tương tự với Hồng Trần Kiếp Chủ cũng vậy. Có lẽ, bá vương và Kiếp Chủ là ngang bằng nhau… Lời thật lòng mong bá vương đừng trách tội!
Vừa nói, Cổ Lạc vừa quan sát từng sự thay đổi vi tế trên khuôn mặt Lục Triết. Quả nhiên mặc dù gã đang tỏ ra điềm tĩnh vô cùng nhưng cặp mắt lại hơi nhíu lại, đầu ngẩng lên một chút. — QUẢNG CÁO —
- Còn Độc Cô Minh kia thì sao?
- Độc Cô Minh yếu hơn những nhân vật kia cũng một đường tơ mỏng. Nhưng kẻ này phát triển quá nhanh, khả năng sáng tạo gần như vô hạn. Chẳng ai thấy hắn sử dụng công pháp của tiền nhân bao giờ cả, nếu có thì cũng đã hoàn toàn biến đổi, đi theo một con đường khác thậm chí còn hoàn mỹ hơn gấp nhiều lần. Nhưng người này dễ trị, cũng như Hồng Trần Kiếp Chủ, hai bọn hắn quá coi trọng tình cảm, ắt sẽ vì tình cảm mà diệt vong. Nếu bá vương không chê, ta có thể hiến kế để ngài không gặp phải chút nguy hiểm nào mà vẫn có thể hạ sát được bọn chúng!
Cổ Lạc lại biểu thị sự thành tâm một lần nữa.
Nếu Lục Triết mà biết Độc Cô Minh và Hồng Trần Kiếp Chủ từ sớm đã trở thành vu chủng của y thì có lẽ sẽ bất chấp tất cả giết y để diệt trừ hậu hoạn. Vì chắc chắn một ngày nào đó, với tham vọng vô hạn của mình, tên vu sư này sẽ bố cục âm mưu để ra tay với gã mà thôi.
- Chuyện này bàn sau! Chúng ta cứ hợp tác ngang hàng trước! Việt Bân sẽ tìm tới ngươi bàn chuyện!
Kế đến giữa Thiên Hạ bang và Cổ Lạc lại hình thành một minh ước ngầm.
Cổ Lạc sẽ giúp Thiên Hạ bang làm vài chuyện, mà Thiên Hạ bang cũng sẽ bỏ ra công sức giúp Cổ Lạc khôi phục vu tộc. Trước mắt là đi tìm về những hậu nhân mang huyết mạch của tộc đàn này còn sót lại ở thế gian.
Vu tộc Bắc vực tuy bị thi tộc diệt chủng nhưng vẫn còn lưu lại gần ba ngàn tộc nhân rải rác khắp Cửu Thiên Cửu Địa. Bọn họ không về kịp, vô tình thoát khỏi trận đồ sát dã man thời thượng cổ.
Lưu gia cũng là một trong số này.
Sự trở về của Lưu Tông khiến Lưu gia chủ, tức phụ thân Lưu Bình run lên cầm cập, ngay trong đêm dọn hết tài sản, kêu gọi chúng tộc nhân phân ra bỏ trốn.
Nhưng ông ta đã tính toán sai, Lưu Tông không đi tìm Lưu gia báo thù mà bỗng tuyệt tăm tuyệt tích suốt mấy tháng nay. Chẳng ai tra xét được hành tung của vị tân Đế giả Nam Hoang này.
Cho đến khi Cổ Lạc cất lời chiêu dụ, nói rằng mình có Lục bá vương của thánh giới hậu thuẫn thì Lưu gia chủ mới như được đại xá, dẫn dắt tám ngàn tộc nhân Lưu gia đến đầu nhập vào. — QUẢNG CÁO —
Bất tri bất giác đã giúp thế lực của Cổ Lạc trở thành một thế lực cự đầu cực kỳ mạnh mẽ, có cả giả Ứng Kiếp cường giả chống đỡ.
Và tất nhiên Cổ Lạc cũng không hiện thân, dùng một thân phận giả là con cháu của Lưu gia chủ, đừng sau bức màn giật dây mọi hoạt động của thế lực mới này.
- Hừm, kịch hay vẫn đang còn ở phía trước, các ngươi cứ từ từ phát triển, Cổ Lạc ta không vội, có đủ kiên nhẫn…
Cổ Lạc cười lạnh, lật lòng bàn tay ra. Chỉ thấy bên trong lóe sáng lên chín mươi bảy linh điểm, trong đó có bảy cái đang sáng rực rỡ, lấp lánh không ngừng như sao trời ban đêm.

———————————————

Để chuẩn bị cho sự kiện tỷ đấu ở thánh giới vào gần chín tháng sau, lúc này đây đám Ngũ Hành tử, Pháp Táng, Mộng Yên Hoa đều đã có mặc ở Tuyết Thương phái Đông Hải, đứng trước bức tượng Bá Luân đại thần cùng chư vị hào kiệt của họ vào thời thái cổ mà bái lạy.
Trong số những thiên kiêu có tên tại danh sách tỷ đấu, bao gồm cả chính thức và dự khuyết có vắng bóng mấy người.
Vương Nhất là một.
Y gần đây rất bận bịu trong việc xử lý công vụ của Di địa nên không thể tham dự chuyến thí luyện. Dường như sự kiện Bạch Hoàng phong cho Thập Thất hoàng tử làm Di Thiên Vương đã làm tác động rất lớn đến y. Hiện tại, y bất chấp mọi giá để khuếch trương thế lực, chiêu hiền đãi sĩ chứ không còn hời hợt, phó thác hết mọi chuyện cho Thần Tiêu Nhân Chủ như trước.
Chứng kiến y thay đổi như vậy, Thần Tiêu Nhân Chủ vừa mừng vừa lo, song vẫn quyết định để y tự mình hành động. Giống như ông ta đã từng nói, chẳng có vị hoàng đế nào lại cần người khác đưa đường dẫn lối cho mình cả, trừ phi y là một hoàng đế bù nhìn.
Người thứ hai vắng mặt là Hàn Phi. Mặc dù Thần Tiêu Nhân Chủ đã phát lời hiệu triệu, yêu cầu toàn bộ những thế lực cự đầu Di địa tìm kiếm người này, treo thưởng rất lớn nhưng vẫn không thành công. Gã tu sĩ bí ẩn này dường như đã biến mất khỏi tu luyện giới, đi đến một địa phương khác mà không ai biết. — QUẢNG CÁO —
Có người đồn rằng gã tẩu hỏa nhập ma trong lúc bế quan, có lẽ đã chết từ lâu rồi. Có người lại nói nhất định gã bị Độc Cô Minh giết chết, đơn giản vì tận mắt đám Quan Thất truy sát cả hai, bức họ nhảy vào trong Nguyệt Dạ sâm lâm. Cuối cùng người trở ra chỉ có mình Độc Cô Minh, còn Hàn Phi lại không thấy bóng, nếu không phải bị giết thì làm gì còn cách trả lời nào thỏa đáng hơn.
Mà Độc Cô Nghiệp, thái tử Độc Cô thánh hoàng triều cũng không tham gia. Chẳng ai biết nguyên nhân vì sao, chỉ nhận được một phong thư cáo lỗi đến từ Độc Cô Đại Đế. Trong đó nói rằng hoàng thất có ít công vụ phải xử lý, chờ ngày tỷ thí phân định người tham dự đại hội tỷ đấu giữa hai giới thánh phàm thì y sẽ có mặt đúng hẹn.
Ngũ Hành tử nhìn gã hòa thượng đang đứng cạnh mình cất giọng nói:
- Pháp Táng đại sư, dường như đại sư có điều phiền não?
Pháp Táng lắc đầu:
- Cảm ơn điện chủ quan tâm, bần tăng không có chuyện gì cả!
Ngũ Hành tử cười châm chọc:
- Xem ra người xuất gia cũng có lúc nói dối. Nếu đại sư mà không có gì phiền não, tại vì sao đến phiên bái lạy chư vị hào kiệt của mình cũng quên mất?
Pháp Táng nghe xong giật mình, chợt nhìn lại mấy cây nhang trên tay bản thân vẫn còn nguyên trong khi nhang trên tay Mộng Yên Hoa và Ngũ Hành tử đã biến mất từ lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.