Hành động của Cao Tiệm Sơn khiến Độc Cô Minh rất khó nghĩ, hắn không biết rốt cuộc y là bạn hay là thù. Tất nhiên, dù hắn ngu ngốc đến đâu cũng không cho rằng y tình cờ xuất hiện ở đây, trùng hợp đi theo mình. Hạng người như y, chỉ cần chủ tâm tranh đoạt lợi ích chắc chắn sẽ không ai cản nổi. Vậy mà y dường như chẳng có chút tham vọng nào, cứ lửng thửng như vậy, không ngừng giúp đỡ hắn, mà cũng đem lại áp lực trầm trọng cho hắn. 
Địch Vân vung tay lên, dưới ánh mắt không nỡ của Độc Nhãn Kê ném giọt chân huyết đang giữ cho Sổ Tư. 
- Hay lắm! Độc Cô huynh đệ, còn giọt chân huyết cuối cùng ngươi hẳn là đoạt được chứ? 
Sổ Tư đang cực kỳ vui vẻ, tưởng rằng phen này có thể thuận lợi thu lấy chân huyết để phá giải trận pháp thì bỗng Độc Cô Minh làm ra một hành động khiến gã nhíu mày, sát khí dâng lên. 
Bàn tay đang giữ giọt máu trắng bạc của tên phàm nhân kia vậy mà nắm chặt lại đưa ra sau lưng, kèm theo đó là nụ cười khó hiểu của hắn. 
- Ta đoạt được, nhưng sẽ không giao cho ngươi! 
- Ngươi có ý gì? Kẻ đang bị giam hãm tại tuyệt địa kia là Lưu Tông tiền bối, cha hồng nhan của ngươi! Ngươi nợ nàng ấy nhiều vậy, cả đời này còn chưa chắc bù đắp được. Bây giờ thấy lợi ích trước mắt liền muốn quên sạch phải không? 
Sổ Tư nói với giọng lạnh lẽo, giống như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng động thủ với hắn. 
- Không hẳn! Trên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411246/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.