Nhìn Đào Ngột đau khổ vùng vẫy bên dưới, thiếu niên Thao Thiết ở trên đài cao không khỏi chua xót.
- Việc gì phải ngang bướng đến vậy? Yêu tộc chúng ta chỉ có thể cộng sinh, không thể khuất phục trước chủng tộc khác. Tên sát tinh kia, đáng cho ngươi hy sinh cả mạng sống sao?
Bất Động bên cạnh chắp tay sau lưng, chứng kiến sự quật cường của Đào Ngột suốt mấy tháng nay đều không khỏi động dung. Đừng nghĩ rằng lôi trì kia là dùng để tra tấn nó, mà chính thứ này đang cứu mạng nó, ngăn không cho nó tự bạo!
Một hung thú nằm trong tứ đại hung của yêu tộc, tu vi đạt đến đẳng cấp Nghịch Linh, sánh ngang với cường giả Giới Chủ, vậy mà lại vì một kẻ khác giống loại cam nguyện tự bạo. Điểm đáng kinh ngạc hơn là trên người Đào Ngột không có dấu hiệu của huyết khế hay hồn huyết của Kiếp Chủ dùng để khống chế nó. Gã cho nó toàn bộ tự do, cùng toàn bộ tự chủ.
- Grào!
Đào Ngột ngẩng đầu thét vang, lại một lần nữa bị lôi trì đánh gục.
- Hả?
Bất Động khẽ nhíu mày khi nhận ra tuy khí tức của Đào Ngột ngày một suy yếu nhưng trên thân thể không ngừng hiện ra những hoa văn vằn vện rất quái dị.
Thiếu niên Thao Thiết cũng kinh ngạc không thôi. Đây chính là dấu hiệu huyết mạch thăng hoa, lột xác tiến vào hàng ngũ vương tộc trong hung linh. Rõ ràng nguồn gốc của Đào Ngột kia không hề tầm thường. Nó vốn dĩ sinh ra trong vương tộc, chỉ là huyết mạch quá mức yếu ớt, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411216/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.