Vào lúc này đây tại Đông Hải, Hạ Thương Lan đang cùng với Mạnh lão thăm dò một cổ di tích nọ. Khoảnh khắc Bất Động đánh ra Tụ Linh chú khiến càn khôn đảo lộn thì Mạnh lão cũng run rẩy liên hồi, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Sau khi Hạ Thương Lan khó hiểu cất giọng hỏi mấy lần thì ông ta mới định thần lại, đoạn thở dài, tuy nhiên sắc mặt vẫn trắng xanh vì sợ hãi.
- Thảo nào Thần Tiêu tự tin đến thế, hoá ra Bất Động Minh Vương vẫn còn sống, bây giờ đã đạt đến nửa bước Kiếp cảnh...
Hạ Thương Lan đã từng đọc qua lịch sử lục giới, cũng biết được vị kia là một trong thập đại minh vương thái cổ, cùng thời đại với Bá Luân. Nhưng trong sách sử có nói rõ, khi Bá Luân đã vô địch hoàn vũ, tu vi gần như đạt đến mức độ siêu việt Chủ cảnh thì Bất Động vẫn chỉ là một Đế giả đại viên mãn, trên người dính phải nguyền rủa nên đạo lộ bị cắt đứt.
- Ông ta vậy mà còn sống?
Mạnh lão gật đầu, nghiêm trọng nói:
- Nếu không phải Bất Động bị tiên tộc ám toán, Bá Luân đại thần của chúng ta có trở thành vô địch hay không còn chưa rõ. Dù rằng giữa hai người đã có một cuộc giao đấu sau khi nhân giới chính thức xưng bá lục giới, Bá Luân đại thần cũng tự phong ấn tu vi rồi dành chiến thắng nhưng trên thực tế thân thể của hai kẻ cách biệt cảnh giới chênh lệch rất nhiều. Dẫu cho Bá Luân có tự dồn ép, kiềm hãm bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411206/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.