Thiên địa minh minh, thiên đạo mang mang, từ xưa đến nay, dù là bậc hào kiệt tu vi đạt tới điên phong cũng không cách nào thấu tỏ hết những bí mật của trời đất.
Chúng sinh từ đâu mà có?
Thiên đạo liệu có tồn tại? Mà giả dụ có tồn tại thì do "kẻ nào" đứng phía sau. Kẻ đó có vô tình đối xử công minh với toàn bộ chúng sinh không hay là ngập tràn tính toán?
Vì sao cấm kỵ lại buông xuống theo chu kỳ? Điểm kỳ quặc là nó dường như chỉ muốn truy sát những sinh linh quá mức hùng mạnh, không chết không thôi, còn những sinh linh nhỏ yếu thì lại bỏ qua, để chúng có cơ hội phát triển nảy nở tiếp.
Không ít người vì thử tìm hiểu về hai chữ cấm kỵ mà mất mạng hoặc tuyệt tích thế gian, điển hình là Bá Luân đại thần, kẻ vô địch thái cổ, đủ sức tự xưng Thiên Đế nhưng trước sau vì trung thành với Bạch Hoàng nên vẫn cam chịu thân phận thần tử.
Hay Mãn Lâu Thiên Đế nổi danh với Phi Tiên Cửu Tự quyết, dùng tín niệm điên đảo thời tiền thái cổ, câu nói trứ danh "chỉ cần ta tin tưởng tất cả đều sẽ tồn tại". Y giúp tiên tộc trở thành chí tôn lục giới, thậm chí suýt nữa hủy diệt thần tộc đã xuất hiện từ kỷ thần thoại. Dù vậy, cấm kỵ buông xuống, y vẫn không cách nào cải biên số phận, phải biến mất vào trong cấm kỵ, đến xương cốt và đạo thống của mình cũng tan biến, đến nỗi tiên tộc sau này đã từng có lúc quên đi đoạn hồi ức về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411181/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.