Thân hình Vương Nhất chậm rãi bay lên giữa không trung, đầu đội đế quan, gương mặt được mười hai dải ngọc từ đế quan rũ xuống che phủ làm tăng thêm vẻ uy nghiêm cao quý cho y. Áo trắng y vừa giờ đây đã hoàn toàn bị ánh sáng hoàng kim chói lọi nhuộm vàng. Từ những khe nứt dưới mặt đất đột nhiên vọt lên mười mấy hư ảnh chân long điên cuồng rít gào.
- Ngũ trảo kim long, biểu tượng của hoàng quyền chí tôn… Đây chính là long mạch nghe theo lời hiệu triệu của bậc quân vương vô thượng mới xuất hiện, giúp y bình định chư hầu, tái lập càn khôn…
Nghe Mạnh lão thì thào, Hạ Thương Lan bên trong thành siết chặt nắm đấm.
Những chân long kia giống như có linh toàn bộ chui thẳng vào áo trắng của Vương Nhất, hóa thành những hình thêu rồng vàng năm ngón óng ánh trên đó, khiến một bộ bạch y tầm thường giờ đây có hình dáng chẳng khác gì long bào.
- Trẫm, Vương Hoàng giáng lâm nhân giới, chúng tu sĩ nhân tộc sao còn chưa quỳ bái!
Vương Nhất nhìn Độc Cô Minh và Kiếp Chủ trước mặt, giọng nói ồm ồm như sấm động,.
Kiếp Chủ cười nhạt:
- Quỳ bái? Nếu Bạch Hoàng của các ngươi xuất hiện trước mặt ta vào thời thượng cổ thì còn phải quỳ xuống bái lạy ta, kính trọng gọi lên tôn xưng Hồng Trần Kiếp Chủ. Bằng vào một tiểu tử tuổi đời còn chưa quá trăm như ngươi cũng xứng bắt ta quỳ?
Độc Cô Minh mắt trái thanh tỉnh, mắt phải điên cuồng, sắp sửa không khống chế nổi Toái Mộng đao trong tay. Đến tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411147/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.