Độc Cô Minh chưa hiểu lắm nguyên nhân khiến lão trở nên như vậy nhưng cũng không nói nhiều. Lặng lẽ bồi lão ba vò rượu mạnh.
Hồi lâu, khi rượu đã ngấm, Phong Vị lão thiên sư mới ngẩng đầu cười dài, ánh trăng vằng vặc phản chiếu mái tóc bạc trắng của lão, tô đậm thêm vẻ già nua năm tháng:
- Nếu như được lựa chọn lại, ta thà sống một cuộc đời phàm nhân. Bình bình an an sống sáu mươi năm, lấy vợ sinh con sau đó chết đi, hoàn toàn bỏ mặc tất cả minh tranh ám đấu… Thư sinh tiểu đệ, ta biết ngươi chỉ đang ẩn cư tu luyện, rất nhanh rồi sẽ giống như những kẻ kia tiếp tục lao vào vòng xoáy danh vọng hư ảo không có ngày kết thúc. Ta không còn cách nào khác ngoài chúc ngươi sẽ được toại nguyện, không đi vào vết xe đổ như Vạn Vô Địch…
Độc Cô Minh mỉm cười:
- Đa tạ tầm ngư lão ca! Rất nhanh thôi ta sẽ rời đi, có thể ngay ngày mai. Tương lai nếu có duyên sẽ gặp lại…
Hắn vừa dứt lời thì đã nghe tiếng ngáy khò khò vang lên bên cạnh. Phong Vị lão thiên sư say rồi. Ông ta không say vì rượu mà say vì phiền muộn, tự lừa dối bản thân để chìm vào giấc mộng, quên đi tất cả.
- Rút đao chém nước, nước càng chảy. Uống rượu tiêu sầu, càng sầu thêm… Lão ca, tạm biệt…
Độc Cô Minh quay lưng rời đi.
Hắn đi liên tục ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, khoảnh khắc đến được Trạch Lâm sâm lâm, tìm được Đạp Nguyệt Ô Truy đang đứng chờ sẵn thì mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411132/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.