Máu là máu nam nhi, mộng nam nhi là huyết mộng!
Đời này nếu không dùng máu tươi của địch nhân và bản thân hoà quyện lại thì làm sao có thể vẽ lên bức tranh anh hùng hoàn mỹ nhất!
Anh hùng dẫu có khác thường, ngu ngốc, làm những chuyện điên loạn khinh cuồng nhưng mãi mãi vẫn được hậu thế ca tụng.
Bọn họ không giống những kẻ vì trường sinh mà bất chấp thủ đoạn, cũng không vì vấn đỉnh tu vi mà chấp nhận im lặng cả đời.
Không cầu nhân sinh dài lâu, chỉ cầu nhân sinh đặc sắc. Dẫu có như ánh lưu tinh vụt loé lên rồi biến mất cũng vô oán vô hối.
Đó chính là cái gọi "bản sắc anh hùng"!
Đoàn người ngựa của Bá Luân và Độc Cô Minh xông vào kết giới. Từ phía sau lưng nhìn tới, bảy mươi bóng lưng của bọn họ so với bảy vạn tu sĩ chẳng khác nào kiến so với voi, lấy trứng chọi đá. Đến chiến mã tuy sát khí đằng đằng cũng bắt đầu run rẩy cả người, dù vẫn điên cuồng lao lên nhưng trong tâm đã có sự bấn loạn.
- Hư...Ho..!
Bảy mươi người đồng thời hô vang khẩu lệnh dùng khi cưỡi ngựa để trấn an yêu mã của mình, giúp chúng bình tĩnh trở lại.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Bá Luân thét lớn, ống tay áo phất ngang, bá đạo tịch mịch bùng phát khiến bảy vạn tu sĩ chấn kinh. Trong số bọn họ không ít người đã từng gặp qua Vạn Vô Địch khi y ghé thăm trên con đường đi đến Tổ Miếu. Bá đạo của Vạn Vô Địch bọn họ cũng từng cảm nhận rất rõ ràng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411123/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.