Bộ thây khô trầm mặc nhìn những cỗ khí tức đang dần xuất hiện bên trong vòng xoáy, giống như đang hoài niệm lại một đoạn năm tháng khó quên trong hồi ức.
Trong đoạn hồi ức đó có năm gã thanh niên trẻ tuổi vì những hoài bão riêng mà xông pha tu luyện giới, không ngừng tranh đấu, không ngừng biến mạnh. Từ những tu sĩ Khổ Hải nhỏ nhoi, con kiến giữa thiên địa rộng lớn, họ dần trở thành những hào kiệt đầu đội trời chân đạp đất, gánh vác số mệnh của cả nhân tộc trong suốt một thời đại thái cổ. Chớp mắt một cái mà trăm vạn năm đã trôi qua, giọng nói, bóng dáng của họ còn đây nhưng tất cả đều đã hóa thành ảo ảnh thời gian, tan biến vào trong dòng chảy vô tình của lịch sử.
Đoạn hồi ức đó giống như khúc nhạc của Tiêu Ức Tình, có hùng hồn, có bi thương, mỗi khi hồi tưởng lại sẽ khiến cổ họng người nghe nghẹn đắng, đáy lòng chất chứa sự trầm mặc không thể thốt lên lời nào.
- Đã từng điên đảo càn khôn, đã từng nhiệt huyết sôi trào, đã từng vạn chúng chú mục, lục giới kính ngưỡng, nay đều hoá thành tro bụi cả rồi... Phong Điên, Bất Xuyên, Bá Luân, Độc Cô... Ta rất nhớ các ngươi...
Bộ thây khô thì thào, với sự xuất hiện của Nhân kiếp càng thêm trông đợi. Có lẽ chỉ như vậy ông ta mới có thể nhìn thấy bằng hữu của mình được tái hiện một cách chân chính từ hơi thở đến diện mạo.
Quả nhiên như dự đoán, ngay phía sau ba luồng khí tức của Thái Phong Điên, Khán Bất Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411035/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.