- Yên tâm, nếu ta tính toán không sai thì ngươi không chết được đâu. Với sức sống của Trường Sinh thể, để lại cho ngươi giọt kim huyết cuối cùng, mất mười năm hai mươi năm sẽ hồi phục lại như ban đầu thôi…
Sắc mặt Hàn Phi trở nên lạnh như băng, khác hẳn với bộ dáng trượng nghĩa lúc xuất hiện đối đầu với Vương Nhất. Có lẽ đây mới là khuôn mặt chân thật của gã, vì lợi ích, vì trường sinh mà bất chấp mọi thủ đoạn. Tuy nhiên, Hàn Phi chỉ có thể được gọi là “kiêu” hoặc “tà” chứ chưa phải “gian” mặc dù tiếp nhận gần như toàn bộ truyền thừa của Lý Ẩn. Gã chỉ vì bản thân, không vì thiên hạ, con đường bản thân đi đã hoàn toàn khác xa vị gian hùng thái cổ năm xưa.
Độc Cô Minh còn đang nghiến răng chịu đựng sự đau đớn mà những vết thương trên lưng mang lại thì đã cảm giác toàn thân bị siết chặt, một sợi dây thừng màu tím từ đâu xuất hiện trói chặt hắn lại, cùng lúc cơn đau đớn từ tận linh hồn bùng phát, chẳng khác gì lúc bị Tử Dực tấn công.
Hàn Phi cười nhạt:
- Luyện Hồn tông năm xưa có ba chí bảo trân quý nhất, trong đó một là Luyện Hồn châu, hai là Tỏa Hồn tác, ba là Tịch Huyết chủy! Lúc ta tranh đoạt truyền thừa với Tử Dực ở Bắc Vực thì y chỉ đoạt được món đầu tiên, còn hai món phía sau dù không lợi hại bằng nhưng đều rơi vào tay ta! Mặc dù ta không thích hợp trở thành luyện hồn sư nhưng vẫn dư sức sử dụng hai món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411033/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.