Độc Cô Minh nhìn Địch Vân không chớp mắt, mà y giống như cũng cảm nhận được cái nhìn đầy sát ý của Độc Cô Minh, lần đầu tiên trên môi nở một nụ cười khó hiểu:
- Sao nào? Ngươi đang cảm thấy lòng dạ ta rất cầm thú, không những thế còn ngu muội, đến thân bằng quyến thuộc cũng nhẫn tâm lợi dụng, chỉ vì phò tá một Lạc đế vô đức vô năng mà bất chấp tất cả phải không? Bây giờ ngươi đổi ý mà giết ta còn kịp, đời này ta chỉ phò một chủ công duy nhất, tuyệt đối không quỳ gối trước mặt người thứ hai.
Độc Cô Minh trầm mặc không đáp, Thiên Nhai kiếm chậm rãi đưa lên, sát khí tràn ngập cả căn phòng tối tăm này.
Sự lạnh lẽo bắt đầu bao phủ thân thể Địch Vân, trong lúc vô tình, khóe môi y không ngờ lại nở một nụ cười tự giễu, giống như tự trào phúng cho số phận mình.
Một làn gió nhẹ xẹt qua cổ y, khuôn mặt y cũng hiện lên vẻ giải thoát.
Trong lúc nhất thời, màn đen trước mặt Địch Vân như vỡ tan ra hóa thành ảo ảnh thời gian, tất cả quay về mấy năm về trước lúc có một bé trai tầm một tuổi đang lửng thửng tập đi trong hoa viên, cách đó không xa là một thiếu phụ đoan trang nhã nhặn đang ngồi khâu áo.
Nàng bất giác nhìn y mỉm cười, mà y cũng nhìn nàng đầy trìu mến.
Nụ cười này chẳng lẽ có thể xuất phát từ một kẻ tàn nhẫn máu lạnh ư?
Không gian giống như đọng lại trong giây phút này, ngay cả ánh lửa bập bùng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411003/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.