Độc Cô Minh lạnh lùng hỏi: 
- Ngươi là chủ công của Hắc Thủ phải không? 
Không ngờ Cố Lý nghe xong vẫn cực kỳ điềm tĩnh, lấy ra một quân cờ đen đánh vào ngay bên cạnh quân cờ trắng của Độc Cô Minh. 
- Nếu huynh biết kẻ ám sát ta mấy hôm trước chính là Lưu Tinh kiếm Cao Tiệm Sơn, ngón tay áp út của Ngũ Chỉ Chưởng Tử tại Việt quốc thì sẽ không gán cho ta cái thân phận dọa người như vậy. 
- Làm sao ta biết được? Có thể ngươi sợ ta phát giác thân phận của mình nên mới bày ra mưu kế này để đánh lừa ta và Nhân Phi Nhân. 
Độc Cô Minh cười nhạt, Ly Biệt kiếm đang thoáng rung lên. Hắn thật sự muốn một kiếm chém chết nam tử sở hữu mái tóc nửa trắng nửa đen trước mặt để kiểm nghiệm suy đoán của mình. Nhưng giả sử y thật sự là chủ công Hắc Thủ, xung quanh đáng lý phải có rất nhiều người tu đạo hoặc chí ít là võ giả phàm trần bảo vệ mới đúng, không có lý nào lại giao tính mạng của mình vào tay hắn như vậy. 
Cố Lý vẫn điềm tĩnh, luôn luôn điềm tĩnh, dường như chẳng có điều gì đủ sức làm ánh mắt của y lay chuyển. 
- Sao chưa ra tay? Một kiếm chém qua đầu ta sẽ lập tức rơi xuống đất. Giết nhầm còn hơn bỏ sót, lỡ như ta không phải chủ công Hắc Thủ cũng không sao mà. 
Thấy Độc Cô Minh im lặng không đáp. Cố Lý lại nói: 
- Đã không muốn giết ta thì tiếp tục đánh cờ đi. 
Độc Cô Minh thở dài, mọi việc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/410991/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.