Nghe Cố Lý nói vậy, ánh mắt Nhân Phi Nhân trở nên mơ màng:
- Chỉ riêng Nam Hoang thôi mà phàm nhân như ta cả đời đã đi không hết. Nhân giới còn rộng lớn hơn biết bao. vậy mà hóa ra cũng chỉ là một trong mười chín thế giới, thậm chí còn là nơi bị lãng quên không ai đoái hoài tới…
Cố Lý điềm đạm nói:
- Dù sao đây chỉ là ta phỏng đoán từ quy luật và tần số xuất hiện của những văn tự này, sau đó chiếu theo những trang đầu tiên mà dịch ra, chưa chắc đã đúng.
Nâng tách trà lên ngắm nghía hồi lâu, Cố Lý nói tiếp:
- Theo như giáo lý của Phật môn thì trong một tách trà này cũng có thể chứa đựng tam thiên đại thiên thế giới. Ai mà biết được thế giới chúng ta đang sống có phải nằm trong tách trà của kẻ nào đó hay không?
Cố Lý uống vào một ngụm đã hết sạch, trước bộ dáng ngẩn ngơ của Nhân Phi Nhân, lại nói:
- Thay vì dùng mắt nhìn thế giới sẽ chỉ thấy bản thân nhỏ bé vô cùng, sao không đặt cả thế giới vào trong mắt để thấy bản thân lớn lao hơn… Cùng là một suy nghĩ giống nhau, chỉ có cách tiếp nhận là khác nhau. Nhân huynh chỉ biết cảm khái và than thở, mà ta thì khác, ta đứng trước trời không thấy run sợ, đứng trước đại địa rộng lớn lòng vẫn vững chãi, đến cả tu sĩ như Tiêu Ức Tình còn phải cúi đầu trước ta. Vì sao cứ nhất thiết phải sở hữu thần thông che trời lật đất mới là người tu đạo. Cổ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/410986/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.