Vị rượu ban đầu hơi đắng chát nhưng sau khi nuốt qua cổ lại trở nên ngọt lịm rồi trôi tuột xuống bên dưới, sau đó một luồng khí nóng rát từ giữa bụng lại dâng trào ngược lại xộc thẳng lên đỉnh đầu Tử Dực khiến gã mở trừng hai mắt, trong hai con ngươi xuất hiện đầy gân máu đỏ rực chạy ngược chạy xuôi. 
Đám Độc Cô Minh vô cùng sợ hãi trước biểu tình này của Tử Dực. 
Đại Ngưu hỏi: 
- Ngươi có ổn không đó? 
Thạch Đầu nói: 
- Không uống được thì thôi, ta chỉ nói chơi, nếu ngươi cảm thấy rượu quá mạnh có thể trở về lều của mình ngay lập tức. 
Nhưng Tử Dực giống như hoàn toàn biến thành con người khác, đột nhiên gã ngẩng đầu thét lên dữ tợn rồi nâng vò rượu lên uống cạn. Rượu thừa chảy đầy trên cơ thể gã, thẩm thấu vào những lỗ chân lông khiến làn da của gã trở nên đỏ rực. 
Bá Vương Tế Huyết tửu này mặc dù đã bị pha loãng đi vô số lần nhưng vẫn quá mạnh so với sức chịu đựng của tu sĩ từ Tiên Thai trở xuống. Uống một ngụm đủ say ba ngày quên trời quên đất, ở đây Tử Dực lần đầu tiên uống rượu nên lý trí nhanh chóng bị sự cay nồng của rượu lấn áp, đã sớm say mất rồi. 
- Hay lắm! Hôm nay bốn người chúng ta quên hết chuyện đời, bỏ hết ân oán của tu luyện giới sang một bên. Hôm nay không đề cập tới việc tu luyện, không nhắc tới công pháp thần thông, phải uống cho sảng khoái một trận… 
Thạch Đầu cười ha hả, càng uống càng mau, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/410981/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.