Độc Cô Minh trở về căn lều của Mã Tư Thuần, trước khi đi không quên thông báo cho Đại Tế Tửu biết mình sắp bế quan hai tháng. Hy vọng lão có thể giúp bố trí trận pháp bảo vệ và không để người khác làm phiền hắn.
Tất nhiên Đại Tế Tửu nhanh chóng thỏa mãn yêu cầu đơn giản này. Với thân phận nam tế của bộ lạc Tây Phong, mặc dù không thể giao cho hắn quyền hành hay lợi ích gì quá lớn nhưng chỗ tu luyện và tài nguyên thì không thành vấn đề.
Vừa vén màn trướng cửa lều lên thì Độc Cô Minh suýt nữa xém bật ngửa.
Tên điên Thạch Đầu kia vẫn đang ở trong phòng, thậm chí quá quắt hơn là gã đang nằm sải dài trên mặt đất, Xích Thanh thương vứt ngay bên cạnh. Trông gã lúc này đâu nào phải một chí tôn thiên kiêu yêu tộc cuồng ngạo bá đạo mà giống một tên ăn mày đang rạch mặt nằm ăn vạ đúng hơn.
Mà đích xác là gã có ý như vậy, Độc Cô Minh vừa nghe gã đọc xong khẩu quyết Cực Dương Chí Cương công đã quay mông rời đi, không hề đề cập gì tới việc truyền thụ một thức Nhất Kiếm Cô Hành cho gã. Có chết gã cũng phải cố thủ tại đây đợi hắn về.
Thực tế ở trận chiến lần trước dù bại trận nhưng cũng giống như Tử Dực, bài tẩy của Thạch Đầu vẫn còn rất nhiều. Cực Dương Chí Cương công của Cự Hùng tộc tuy quý giá nhưng đã truyền thừa đời này sang đời khác ngót nghét năm mươi vạn năm, là thứ mà bất kỳ thế lực nào cũng nắm rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/410978/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.