Nói đên đây, Độc Cô Mạn lắc đầu mỉm cười: 
- Nếu cặp phu thê kia gọi phụ hoàng ta là biểu đệ, theo bối phận mà nói, chúng ta sẽ dĩ nhiên sẽ phải gọi tiểu hài tử năm ấy một tiếng "biểu ca". 
Ngũ hoàng tử trầm mặc hỏi: 
- Muội tìm ở đâu những tin tức này? Vì sao ta không hay biết gì cả? 
Độc Cô Mạn thở dài: 
- Huynh luôn ham chơi, thích rong ruổi, hoàn toàn không chú tâm vào đọc cổ thư trong gia tộc. Thái tử ca ca thân mang Trường Sinh thể, từ nhỏ đã bị nghiêm cấm không được rời hoàng cung nửa bước. Đọc sách, nghiên cứu cổ thư là cách duy nhất giúp huynh ấy giết thời gian. Muội vì thương cảm huynh ấy nên cũng thường xuyên ở bên cạnh. Chúng ta rất hay đi đến Tàng Thư các, từ trong những thư tịch thời cổ liên tục tìm tòi, muốn qua đó có thể tái hiện phần nào lịch sử đã bị chúng nhân quên lãng. Biểu ca, ta cũng chỉ biết bấy nhiêu thôi. Nếu ngươi muốn tìm hiểu nhiều hơn ắt phải nhập cung một chuyến. Phụ hoàng năm ấy đã giúp cha mẹ ngươi chạy trốn, hiển nhiên hiện tại cũng sẽ không làm hại ngươi... 
Ngũ hoàng tử sửng sờ khi nghe Độc Cô Mạn gọi Độc Cô Minh là "biểu ca". Nhưng sau khi suy nghĩ thấu đáo, y thấy tên "biểu ca" này cường đại vô cùng, nhận hắn chỉ có trăm lợi mà không hại. Thậm chí dẫn hắn về hoàng cung có khi còn khiến thái tử phải nhìn mình bằng con mắt khác. Y nghĩ thầm: 
- Thái tử luôn bị giam cầm trong hoàng cung, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/410944/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.