- Hoài bão của Nhân huynh, ta rất khâm phục nhưng chẳng thể giúp gì nhiều.
Độc Cô Minh đáp. Hắn hoàn toàn không muốn nhúng tay vào những chuyện tranh giành chém giết này. Đã là phàm, thì nên chân chính là phàm. Ngoài việc thử học võ công của phàm nhân ra, hắn không còn suy nghĩ gì khác.
- Kiếm pháp của Nhân huynh rất cao minh, ta cũng biết một chút về đao pháp, có thể thỉnh giáo không?
Nhân Phi Nhân hai mắt sáng rực, vỗ bàn nói:
- Được, để ta chứng thực cho huynh thấy trong vòng mười chiêu ta có thể đánh bại huynh! Ta không hề nói khoác!
Độc Cô Minh nghe xong thì mặt đen như than, không biết đáp gì hơn.
Ngoài sân tuyết trắng phủ đầy, hai gã nam tử đứng đối diện nhau, một bên thần thái bình phàm, một bên nhiệt huyết phương cương, điểm chung là trong tay họ đều cầm một khúc củi khô làm binh khí.
Nhân Phi Nhân nói:
- Tại hạ luyện kiếm từ lúc năm tuổi, đến nay tròn mười một năm, lĩnh ngộ ra mười một loại hình thái của kiếm. Nếu trong toàn Nam Hoang ta không dám xưng là đệ nhất, nhưng tại Việt quốc chưa từng gặp được ai có kiếm đạo vượt qua ta. Cách đây một năm ta có sáng tạo ra một bộ kiếm pháp gọi là Bích Hải Triều Sinh, lấy cảm hứng từ một khúc nhạc do Cố công tử ở Thiên Huyễn thành đánh vào tiết Thanh Minh, nay mời Độc Cô huynh cho ý kiến…
Ánh mắt gã chợt lóe, khúc củi đen trong tay bộc phát ra sát khí lạnh người. Ban đầu sát khí này trầm lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/410936/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.