Sau đêm đen chính là bình minh tươi sáng.
Bầu trời hôm nay trong xanh quang đãng vô cùng, Lưu Tích Quân một thân áo trắng đứng giữa bầu trời nơi cách Tuyệt Vọng Ma Uyên khá xa.
Nàng là một trong số ít tu sĩ lựa chọn không trùng tu. Ba lần sinh tử kiếp của nàng có hai lần gắn với hình bóng điên cuồng của phụ thân Lưu Tông, mà một lần lại gắn với thân ảnh ngạo nghễ của Độc Cô Minh. Để có thể nghịch thiên cải mệnh ba lần như vậy cho nàng, bọn họ đã tốn không biết bao nhiêu mồ hôi và xương máu. Bây giờ bắt bản thân không màng những cố gắng xưa kia của họ, chạy theo đại thế đang ập xuống, Lưu Tích Quân không cách nào làm được.
- Độc Cô Minh, ta biết người áo đỏ đang gây ra gió tanh mưa máu ở Nam Hoang không phải là ngươi… Ngươi tuy điên cuồng nhưng không đến mức tàn nhẫn như vậy. Mộng Tiểu Phàm rất ổn, từ lúc gã được mời lưu lại hoàng cung Thần Tiêu thì đã chuyển hẳn sang nghề luyện đan sư, có nhiều kiến giải cực kỳ tâm đắc. Sở dĩ chúng ta được Thần Tiêu thánh hoàng triều ưu ái như vậy là có liên quan tới Sát Tiếu Thiên. Y chưa chết, không hiểu bằng cách nào mà trùng sinh trở lại. Y cũng có nhắc đến ngươi, dường như không mang theo oán hận mà có chút trầm tư…
Ngừng một lát, ngắm nhìn những sợi tóc đen đang bay tán loạn trong gió, vài cọng rũ xuống trước mắt của mình, Lưu Tích Quân mỉm cười nói:
- Ta sắp phải độ lần sinh tử kiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/410929/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.