- Cái gì hắc thương, cái gì Thái Hoàng kiếm, mục đích của ta chỉ có duy nhất xác tiên chủ và ma chủ. Nếu lôi được hai bộ thi thể này về tới Tây Thiên, ta sẽ lập được đại công, mà thi tộc cũng sẽ nhanh chóng quật khởi, thậm chí còn cơ hội biến nhân giới thành thi giới! 
Ánh mắt Tử Đường lóe lên tia sáng ngoan độc, bắt đầu suy nghĩ mưu kế để lật thuyền trong mương. Đạt đến tu vi như nàng, địa vị như nàng, chẳng ai lại cam tâm trở thành con rối của kẻ khác. Cứ nhìn Côn Vũ lúc bị Độc Cô Minh ép giao ra thần niệm và hồn huyết mà xem. Lúc đó gã chỉ cười nhạt nói một câu: “Thành vương bại khấu, muốn giết cứ giết. Côn Vũ ta sinh ra làm Côn Bằng vẫy cánh trời cao, chết cũng phải làm Côn Bằng máu tươi nhiễm đất. Tuyệt đối không hạ mình!” 
Có lẽ Tử Đường không được quyết đoán như Côn Vũ. Nhưng nàng đáng sợ ở chỗ có thể nhẫn nhịn, giả vờ phục tùng, chờ đợi thời cơ sẽ xuất kỳ bất ý giết ngược trở lại Hắc Thủ, mưu đoạt một trong hai bộ thi thể Tiên Ma Chủ vào tay. 
Cay đắng nhất dĩ nhiên là Quan Thất. Y cứ tưởng mình là kẻ duy nhất biết được bí mật của Tuyệt Vọng Ma Uyên thông qua Thái Dịch, nào ngờ đó chỉ là một cái bẫy đã được thiết lập sẵn từ chục năm trước, cố tình đưa y sa chân vào. Vì sao lại nhắm đến một đứa trẻ mới chỉ sáu tuổi, tính toán sâu xa tới mức biết đứa trẻ này mười năm sau sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/410914/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.