- Thật sự chỉ có một con đường này? Vì sao bao giờ cũng định sẵn phải bước trên con đường do tiền nhân vạch ra?
Độc Cô Minh nhìn phong thư do Vân Hư tổ sư lưu lại đến xuất thần. Không phải hắn ngông cuồng, cũng không phải không tôn trọng công sức mà Vân Hư tổ sư đánh đổi bằng mạng sống để tìm ra được, mà là hắn thật sự có chút không cam lòng khi thấy vận mệnh mình cứ như đi trên một guồng quay đã được định sẵn. Nó tạo cho hắn cảm giác bản thân chẳng khác gì một quân cờ được ai đó sắp đặt, từng đường đi nước bước đã được chuẩn bị hoàn toàn.
- Chân Võ Cửu Trảm qua tay ta liền biến thành Độc Cô Cửu Trảm. Ta chán ghét loại ý cảnh phó thác cho số mệnh, mặc người mình yêu đi lấy phu quân khác của Chân Võ mà ngay lập tức xóa đi ấn ký Tương Tư đao, đến một cái nhíu mày tiếc nuối cũng không. Đạo Ma kinh muốn ép ta dung hợp với tâm ma, để tâm ma lấn áp, ta cũng có thể phản kháng. Hà cớ gì bây giờ lại phải đi theo con đường đã vạch sẵn của Vân Hư tổ sư?
Hắn không phải hạng người thỏa mãn với thực tại, có một rồi lại luôn muốn có hai ba. Chính vì loại tham niệm này mà hắn liên tục tìm tòi sáng tạo, hòng đạt tới cảnh giới tiền nhân chưa từng chạm đến.
Có thể xem hắn như một con ngựa bất kham, không có một dây cương nào ước thúc được bước chân của hắn. Con đường hắn đi, tuyệt đối phải là con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/410907/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.