Lưu Tích Quân thấy bộ dáng thất thần của Độc Cô Minh, hiểu được hắn đang đau buồn đến tột độ. Suốt quãng thời gian đi cùng với hắn trong U Minh cấm địa, cho dù lúc thập tử nhất sinh, quần hùng bao vây đi chăng nữa cũng chưa bao giờ thấy hắn rơi một giọt lệ nào. Ngoại trừ lúc hắn nhắc tới mình cũng ao ước, khao khát có được một người cha hết mực thương yêu mình như nàng. 
- Con người này nhìn bề ngoài thì cuồng ngạo, không coi ai ra gì, nhưng thực chất lại là một người cực kỳ đáng thương. 
Mộng Tiểu Phàm lắc đầu: 
- Độc Cô huynh không đáng thương, huynh ấy sống có tình. Thường nói tu luyện cần giữ tâm bình lặng, quên hết tình cảm phàm nhân. Nhưng ta lại nghĩ nếu mục đích tu luyện chỉ đơn giản là để trường sinh, để nghịch thiên tranh đấu với trời, trong khi lại không thể bảo vệ những người bên cạnh mình, từ ruột thịt đến bằng hữu. Vậy thì khi đã trở thành cường giả, đứng trên cao nhìn xuống chỉ thấy chúng sinh xa lạ bái lạy mà không còn gặp được bất kỳ hình bóng quen thuộc nào, cường giả như thế có đáng sống không? Có cô độc không? Nếu để trở thành cường giả nhất định phải thành ra dạng này, ta không muốn trở thành cường giả mà chỉ cần là một diệu thủ thần y có năng lực cứu sống những bằng hữu thân cận của ta. Chỉ vậy là quá đủ… 
Đó là đạo của Mộng Tiểu Phàm, cũng là đạo của Tạo Hóa Thiên Tôn ngày trước. Nhân sinh một người có nhất thiết là phải trở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/410887/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.