Thẩm Yến bị Nguyệt Nhi lấn áp, biểu tình khó tin đến cực điểm, luôn miệng lẩm bẩm: - Không thể nào, ta đã hoàn mỹ mà cô bé này thì không hề. Chẳng những vậy khí tức trên người còn vô cùng hỗn loạn, căn cơ bất ổn lúc nào cũng muốn sụp đổ. Vậy mà sao lại có thể lấn áp ta? Nguyệt Nhi cười lạnh lùng: - Giang thúc ta nói “Đạo của trời là lấy chỗ dư bù vào chỗ thiếu, vậy nên hư có thể thắng được thực, không đủ thắng được có thừa”. Đạo của ngươi là viên mãn, cần hoàn mỹ. Còn đạo của ta là cắn nuốt, chỉ có bản thân không ngừng khuyết thiếu mới có thể cắn nuốt được vạn vật, lấy chỗ dư thừa của vạn vật bù đắp vào chỗ khuyết thiếu của mình. Nguyệt Nhi dù sở hữu tu vi kinh thế hãi tục nhưng trí tuệ vẫn chỉ như đứa trẻ con mười ba tuổi, thua xa hạng người lịch luyện lâu năm như Thẩm Yến, Lôi Diệt. Trong cơn đắc thắng không ngờ lại tự nói ra yếu quyết thần thông Đại Thôn Phệ Thuật của mình. - Hóa ra còn có đạo lý này… Ánh mắt Thẩm Yến sáng rực, ẩn chứa một tia minh ngộ, rốt cuộc dưới cái nhìn khó tin của Nguyệt Nhi, trên người y lại tỏa ra một lực cắn nuốt không khác gì cô bé. - Đây là Đại Thôn Phệ Thuật sao? Quá tà ma, quá nhiều ác ý. Nếu biến đổi một chút thì sẽ trở thành một môn thần công quang minh chính đại… Thẩm Yến lắc đầu trầm tư, giống như đã quên đi đang phải giao chiến với Nguyệt Nhi, bắt đầu không ngừng thôi diễn thần thông trên cơ thể mình. Chứng kiến khí tức khác lạ trên cơ thể gã, mọi người đều không khỏi lắc đầu thở dài, thiên tư của Thẩm Yến quả nhiên quá cao minh, có thể ngay lập tức cảm nhận thần thông của đối phương rồi sáng tạo thành thần thông của mình. - Thẩm huynh, để xem chúng ta ai có thể biến đổi loại thuật pháp này trước! Tiếng cười dài của Quan Thất khiến mọi người chấn kinh. Kẻ có thể dựa vào một câu yếu quyết từ miệng đối phương ngay lập tức minh ngộ không phải chỉ có mình Thẩm Yến. Nếu luận về thiên tư thì Quan Thất không hề thua kém Thẩm Yến chút nào, chỉ là không điên cuồng cố chấp tầm đạo như gã, cũng không có ý định chìm đắm vào loại tầm đạo này. Quan Thất luôn muốn giữ vững tâm trí ở mức “trung dung”, để bản thân dù sở hữu thiên tư cao nhưng sự cơ trí, quyền mưu vẫn đủ lớn mạnh. - Được… Thẩm Yến mỉm cười, thân thể gã đột nhiên phình to giống như cái thùng phi, sau đó co rút lại biến thành một bộ xương khô, toàn bộ máu thịt héo rũ giống như đã chết được mấy chục năm. - Đạo trời là lấy chỗ dư bù vào chỗ thiếu. Hôm nay ta thông qua thổ nạp lấy tinh hoa dư thừa của trời đất bù vào chỗ khuyết thiếu trên người ta, mặc dù giống với cách tu sĩ bình thường tu luyện nhưng lại có tốc độ nhanh và khả năng chứa đựng nhiều hơn gấp trăm lần. Tuy không thể nhanh chóng luyện hóa nhưng vẫn có thể tạm thời “mượn” số linh khí khổng lồ này để thi triển thần thông… Tiểu Thổ Nạp Thuật! Chỉ thấy Khổ Hải của Thẩm Yến rách toạc tạo thành một lỗ thủng sâu hoắm. Từ đó tỏa ra một lực hút lan tràn khắp trời đất, lực hút này không hề ảnh hưởng tới chúng tu sĩ mà chỉ nhắm đến thiên địa linh khí. Thân thể khô héo của Thẩm Yến sau khi thổ nạp vài lần đã tràn đầy sức sống trở lại, sinh cơ tràn ngập khắp cơ thể. Sở dĩ gọi là Tiểu Thổ Nạp Thuật là vì thần thông này vẫn chỉ là một nhánh nhỏ của Đại Thôn Phệ Thuật. Môn thần thông của Nguyệt Nhi có thể thôn phệ cả thế gian, không gì thoát khỏi bàn tay nhỏ nhắn của cô bé. Mà thần thông của Thẩm Yến chỉ có thể thôn phệ linh khí thiên địa, hơn nữa tính sát thương cũng không cao, giống như một đạo pháp phụ trợ thì đúng hơn. - Không hổ danh kẻ tầm đạo thời đại này, vẫn nhanh hơn ta một chút… Quan Thất thở dài, cuối cùng chầm chậm nói ra bốn chữ: - Tiểu Thôn Thần Thuật! Thân thể y không hề có sự thay đổi như Thẩm Yến, nhưng đôi mắt lại biến thành một hố sâu hoắm, dưới cái nhìn của y mọi người đều cảm giác toàn bộ linh thức của mình bị y nuốt trọn, lục căn suy yếu đến cực hạn khiến cho lục trần cũng cảm nhận không còn rõ ràng. Lục căn chính là sáu loại giác quan mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. Chính nhờ lục căn này mà lục trần gồm “sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp” mới có thể đến được với tâm thức của tu sĩ, giúp họ cảm nhận thế giới xung quanh. Khoảnh khắc Quan Thất thi triển Tiểu Thôn Thần Thuật thì lục trần của những người đang đứng gần đó giống như bị y hấp thu sạch, khiến họ mất đi cảm nhận với thế giới. So với Tiểu Thổ Nạp Thuật của Thẩm Yến thì sức sát thương của Tiểu Thôn Thần Thuật rõ ràng mạnh mẽ hơn nhiều. Đối tượng mà Quan Thất tấn công đầu tiên không ngờ lại là Lôi Diệt, chỉ thấy gã hừ lạnh, xung quanh cơ thể tràn ngập lôi điện phá tan thần thông này: - Chỉ là một loại thần thông tàn khuyết chưa hoàn mỹ mà cũng dám thử trên người ta? Muốn chết sao? - Đợi nó hoàn mỹ rồi sợ là ngươi không còn mạng để thử… Quan Thất mỉm cười, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, lại nói tiếp: - Lôi Diệt ngươi ngộ ra đạo vận trước nên có vẻ rất muốn nhân thời điểm này diệt ta… Nhưng ngươi coi thường ta quá rồi. Đến cả Tây Tử Phượng cô nương hùng mạnh hơn ngươi gấp mấy lần mà vẫn chưa thể làm được điều đó huống chi là ngươi, đừng hy vọng viễn vông nữa… Nghe Quan Thất nhắc tới mình, Tây Tử Phượng đang đứng ở xa hoàn toàn chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ lặng lẽ nói: - Quan Thất ngươi kêu gọi mọi người cùng tới nơi này là nhằm mục đích gì? Nếu không cho Tử Phượng ta một lời giải thích hợp lý thì hôm nay ta không ngại chứng minh cho ngươi thấy, ta không những có thể giết ngươi, mà ngay cả Sát Tiếu Thiên ngươi đang ỷ vào có thể liên thủ đối địch ta, ta cũng sẽ dễ dàng giết chết… Tây Tử Phượng tuy ít nói nhưng cũng là hạng người thông minh. Vừa nhìn đã biết giữa Sát Tiếu Thiên và Quan Thất giống như có một loại giao ước vô hình nào đó. Khí thế của hai bọn họ khóa chặt nàng lại, chỉ cần nàng động thủ là cả hai sẽ lập tức dùng toàn lực đối chiến. - Cuồng ngạo, hai vị công tử xuất thân cao quý, bằng vào một tiện nữ đến từ Minh giáo cũng dám lộng ngôn? Người Trung Thổ vô cùng tức giận vì lời đe dọa của Tây Tử Phượng, nhưng nàng ta vẫn tỏ ra lạnh lùng không quan tâm, mặc kệ họ có nháo nhào lên cỡ nào. Quan Thất mỉm cười, sau đó ôm quyền hướng về chúng tu sĩ nói: - Các vị, chắc các vị cũng từng nghe nói thông đạo nằm giữa hai ngọn núi thây khô trong Tuyệt Vọng Ma Uyên là nơi Tiên Chủ, Ma Chủ vẫn lạc. Mà thứ vũ khí giết họ chính là một cây thương màu đen, tuyệt thế hung binh vô địch thời đại ấy. - Lời ngươi nói ta cũng biết, nhưng có tác dụng gì? Thông đạo này có chất chứa oán khí của ức vạn sinh linh lục đạo đã táng mạng trong trận chiến năm xưa, cho dù cường giả Ứng Kiếp đi vào cũng lành ít dữ nhiều chứ đừng nói đến mấy tu sĩ dưới Tiên Thai chúng ta… Chu Tử hừ lạnh, không ngại thẳng thừng phản bác lời nói của Quan Thất. - Vậy chắc ngươi quên kẻ năm xưa đem tin tức từ bên trong Tuyệt Vọng Ma Uyên truyền ra chỉ có tu vi Hỗn Nguyên cảnh… Quan Thất nói tiếp: - Người này về sau đã quy thuận Thiên Địch thánh hoàng triều, đem cách thức xâm nhập vào trong thông đạo kia giao cho hoàng tộc ta. - Đó là cách gì? Nếu dễ dàng đi vào thì vì sao ngươi không tự đi chiếm bảo tàng một mình đi? Lôi Diệt cười trào phúng, hiển nhiên vật tốt mà lại muốn đem đi chia sẻ người khác. Nếu đầu óc không có bệnh thì chắc chắn đang âm mưu hại người. Quan Thất thoáng nhíu mày. Việc bị các thiên kiêu thế lực khác liên tục đả kích khiến y bắt đầu có chút khó chịu: - Trong thông đạo đó có vô số những đạo quân khô lâu sống lại nhờ oán niệm nồng đậm ngưng tụ nhiều năm, cũng giống như thây ma Ứng Kiếp và bộ xương Giao Long chúng ta từng gặp phải. Tuy tu vi chúng không cao nhưng số lượng lại rất đông, gần như lên đến ngàn vạn. Bọn chúng sở hữu thân thể bất tử bất diệt, dù có bị đánh nát xương cốt thì cũng sẽ tái sinh lại ngay. Thêm vào đó chúng có khả năng nhận diện tướng mạo những kẻ không phải khô lâu, thậm chí ngay cả khí tức sinh linh sống cũng bị chúng cảm nhận dễ dàng. Kẻ năm xưa may mắn đi được vào đã sử dụng một loại công pháp có tên Tá Cốt Đại Pháp. Công pháp này lấy xương cốt sinh linh thời thượng cổ ghép lại xung quanh thân thể mình, giúp thân thể ngụy trang thành một bộ khô lâu, nhờ đó có thể qua mắt được chúng. Ngừng một chút, khi thấy vẻ mặt chúng thiên kiêu đều đang trầm tư nghĩ ngợi thì y nói tiếp: - Lý do chúng ta muốn chia sẻ cơ hội vào thông đạo với các ngươi rất đơn giản. Trong đó quá nhiều đội quân khô lâu, một mình Thiên Địch thánh hoàng triều xông vào thì chỉ có con đường chết. Càng đông người thì sự tập trung của những đội quân khô lâu càng phân tán, chúng ta sẽ an toàn hơn. Đương nhiên các ngươi cũng không lỗ, sẽ có cơ hội tìm kiếm truyền thừa do các đại nhân vật năm xưa để lại. Tùy các ngươi lựa chọn, Tá Cốt Đại Pháp ở đây, còn người Thiên Địch chúng ta sẽ đi vào trước…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]