Chương trước
Chương sau
- Tiểu tử khốn khiếp, ngươi và tên kia giống hệt nhau, đều là kẻ vô sỉ trời đánh!
Thao Thiết gân cổ lên chửi, hiển nhiên uất hận đến cực điểm. Điều này khiến Độc Cô Minh tò mò vô cùng. Rốt cuộc "kẻ kia" trong lời nói của Thao Thiết là ai? Vì sao có thể khiến cho một vị Đại Đế nhớ mãi không quên thế này.
- Ngài nói tới kẻ nào, ta nghe không hiểu!
- Ngươi còn giả vờ? Thao Thiết nhất tộc của ta mạnh nhất là khiếu giác. Dù khí tức kẻ kia trên người ngươi rất mờ nhạt nhưng ta vẫn nhận ra được!
Thao Thiết không chịu nói thẳng tên người đó mà cứ vòng vo khiến Độc Cô Minh hết sức bực bội. Kế đến hắn bắt đầu truy hỏi thêm về những truyền thừa do Bất Động Minh Vương để lại. Vì mấy thông tin này không can hệ quá nhiều nên Thao Thiết cũng nói thật cho hắn biết để tránh việc mông đít của mình bị hắn hành hạ.
- Bất Động Minh Vương kinh tài tuyệt diễm, cả đời ông ta có ba thần thông uy chấn lục giới, thậm chí được xếp vào loại cấm kỵ thần thông. Đầu tiên là Bá Thiên Sát, thần thông tiếp cận địch nhân nhanh nhất. Bất kể đối phương có dùng độn thuật hay ảo cảnh che mắt đều không thể phá được thần thông này. Bá Thiên Sát như từ trên trời giáng xuống, hiển lộ ra trước mặt địch nhân, khiến thân thể địch nhân bị khoá chặt lại trong một khoảng thời gian ngắn, không thể vận dụng nổi thần thông gì.
- Thần thông cấm kỵ thứ hai gọi là Tụ Linh chú, mệnh danh thần thông có sức công phá mạnh nhất lục giới. Tụ Linh chú vừa ra thiên địa ai dám tranh phong? Dùng toàn bộ tinh hoa máu huyết và linh lực ngưng tụ thành một thanh Song Đầu Đoản Đao đâm tới, dù địch nhân có mạnh mẽ thế nào cũng phải chết dưới một kích này.
Độc Cô Minh hít vào một hơi lạnh. Hắn có nghe truyền thuyết về Tụ Linh chú, cũng như thấy tận mắt bức thạch điêu vẽ Bất Động Minh Vương dùng Tụ Linh chú đánh với năm vị Phạm Thiên của tiên giới. Mặc dù những bức thạch điêu sau đã bị phá hủy, không còn nhìn rõ kết quả cuộc chiến. Nhưng từ những sự kiện xâu chuỗi suốt thời gian qua thì Độc Cô Minh hiểu được một kích Tụ Linh chú nhất định đã đánh chết cùng lúc năm vị Phạm Thiên kia.
Tuy vậy, tinh hoa máu huyết và linh lực của Bất Động Minh Vương cũng cạn sạch, thời gian không lâu sau khi tạo ra U Minh cấm địa cũng toạ hoá qua đời.
- Tụ Linh nhất kích, đó là thần thông kinh diễm nhất mà lục giới từng chứng kiến! Nếu không phải y bị tiên giới ám toán thì chắc chắn sẽ trở thành quỷ chủ trước U Minh. Có lẽ chỉ có y mới đủ tư cách cạnh trạnh với Bá Luân!
Thao Thiết thở dài tiếc hận. Độc Cô Minh nghe thấy hai chữ Bá Luân thì liền dò hỏi:
- Khí tức trên người ta có phải của Bá Luân Đại Thần không?
- Ngươi... Hừ, chuyện về Bá Luân không thể nói linh tinh, nếu không sẽ bị thiên địa giáng xuống tai kiếp. Nếu ngươi muốn biết rõ mọi chuyện thì hãy mau chóng đạt tới Ứng Kiếp cảnh đi!
Độc Cô Minh gật đầu, hỏi tiếp:
- Vậy còn thần thông thứ ba?
Thao Thiết tỏ vẻ hồi tưởng:
- Thần thông thứ ba là cấm kỵ thần thông có sức phòng ngự hùng mạnh nhất, tên gọi Huyết Thệ. Lúc thi triển ra sẽ có được Bất Diệt Minh Thể trong thời gian ngắn, cứng rắn không gì phá nổi, tu vi gia tăng gấp mười lần. Tuy nhiên nó cũng như Tụ Linh chú, đều phải trả một cái giá cực đắt mới thi triển ra được. Nhờ có thuật này mà Bất Động Minh Vương có thể giao chiến suốt một ngày một đêm với Tiên Chủ.
Sở hữu ba thần thông cấm kỵ, một áp sát nhanh nhất, một lực công kích mạnh nhất, một lực phòng thủ mạnh nhất. Thế này thì còn đánh đấm gì nữa? Cũng may tất cả đều phải trả giá cực đắt mới thi triển ra được, bằng không Bất Động đã vô địch thiên hạ bất kể có là Giới Chủ hay không.
- Giải quyết ba vấn đề đổi lấy ba môn thần thông cấm kỵ, việc này quá hời cho đám tiểu bối các ngươi!
Ngay cả Thao Thiết cũng cực kỳ khao khát nhưng không cách nào đạt được. Y chỉ phụng mệnh canh giữ cổ di tích chờ người hữu duyên đến.
Độc Cô Minh ho khan, trong mắt loé lên tia xảo quyệt:
- Tiền bối, vừa nãy là ta thất lễ. Thực ra ngài muốn học ba môn thần thông kia cũng đơn giản, ta có cách!
- Ngươi mặt mày gian xảo, rõ ràng đang mưu đồ lừa ta. Mơ đi, không dễ đâu!
Thao Thiết mặt dù ngoảnh mặt đi chỗ khác nhưng vẫn ngóng tai xem hắn muốn nói gì. Độc Cô Minh biết mình đã đắc thủ trong việc khơi dậy lòng tham của y, bèn nói tiếp:
- Chỉ cần tiền bối giúp ta đoạt được ba môn thần thông, ta hứa sẽ chia sẻ cho tiền bối. Nếu trái lời thiên địa bất dung, vĩnh viễn không đột phá được khổ hải!
Quả nhiên Thao Thiết trầm mặc hồi lâu, kế đến nhìn kỹ Độc Cô Minh từ đầu tới chân:
- Ngươi không lừa ta chứ?
Độc Cô Minh thở dài:
- Ta đã thề độc như vậy rồi tiền bối còn chưa tin sao?
- Làm thế này là ăn gian, trái với quy tắc!
Thao Thiết vẫn lưỡng lự. Độc Cô Minh tiếp tục nói:
- Tiền bối không thử nghĩ xem, ngài thiên tư có kém Bất Động Minh Vương bao nhiêu đâu! Nếu nắm trong tay ba môn thần thông cấm kỵ chẳng phải đã vô địch lục giới rồi sao? Cần gì phải ở đây gác cổng cho người khác?
- Ngươi nói có lý, à không, tên gian xảo nhà ngươi. Bộ dáng này của ngươi giống hệt tên khốn kia. Năm đó ta chính là tin tưởng tên khốn kia, giúp đỡ hắn, cuối cùng bị lừa đến cái khố cũng không còn!
Thao Thiết như chợt nhớ lại chuyện xưa, thần sắc phẫn nộ nói, rõ ràng rất căm phẫn với nhân vật thần bí kia.
Độc Cô Minh thật sự hết cách, sau cùng đành phất tay quay người giả vờ rời đi.
- Ài, xem ra không phải chỉ mình ta vô duyên với cấm kỵ thần thông, mà tiền bối cũng thế...
Thao Thiết trầm mặc hồi lâu, chờ Độc Cô Minh đi được hơn trăm bước mới bỗng lên tiếng:
- Được rồi! Ta giúp ngươi đoạt truyền thừa, nhưng ngươi phải giữ lời!
- Thành giao!
Độc Cô Minh cười vui vẻ. Thật ra hắn chỉ muốn dụ dỗ Thao Thiết phạm quy, ngoài ra chẳng có ý gì khác. Nếu y giúp hắn lấy được ba môn thần thông vậy thì chia cho y cũng chẳng vấn đề gì.
---------------------------
Tối hôm đó Thao Thiết và Độc Cô Minh ngồi trong biệt phủ bàn bạc kế sách đoạt truyền thừa.
Lúc chiều tin tức truyền tới rằng Mộng Tiểu Phàm một thân chính khí lẫm liệt đi tới Bất Động điện dùng lời lẽ nêu cao lý tưởng xả thân vệ quốc nói cho Bất Động nghe. Gã thao thao bất tuyệt suốt cả canh giờ nhưng đổi lại chỉ là một cái lắc đầu lạnh lùng.
- Tâm ta đã chết theo Tử Hà, không còn muốn tranh đấu gì nữa. Ngươi lui đi!
Mộng Tiểu Phàm cười khổ, đành rút lui tìm kế sách khác.
Sau đó, Sát Tiếu Thiên cũng tới. Lần này y dùng lời lẽ cay nghiệt và khiêu khích hòng khiến Bất Động Minh Vương tức giận. Nhưng rốt cuộc Bất Động Minh Vương ngay cả một cái ngoái đầu cũng không có, cứ ngồi yên một chỗ, trong tay cầm sáo ngọc di vật của Tử Hà Thiên Tôn mà chảy nước mắt.
- Tử Hà, ta và nàng chinh chiến mấy vạn năm, hy sinh quá nhiều cho nhân quỷ lưỡng giới. Nhưng bọn họ nào thấu hiểu cho chúng ta? Hoàn toàn không biết thứ chúng ta cần là gì!
---------
- Dùng lời lẽ ngay thẳng không lay động được y, lời lẽ cay nghiệt cũng không khiêu khích được y, chẳng lẽ đạo tâm của y thật sự đã "bất động", một khi quyết định đều không thể lay chuyển? Năm xưa cũng xảy ra tình huống này sao?
Nghe Độc Cô Minh hỏi, Thao Thiết lắc đầu.
- Năm ấy sau khi đưa Tử Hà Thiên Tôn trở về, Bất Động mặc dù đau thương nhưng vẫn mặc chiến giáp tiếp tục chiến đấu với ma giới, khiến cho đợt xâm lăng đầu tiên của chúng thất bại. Có lẽ chính vì không thể cận kề với Tử Hà Thiên Tôn lúc lâm chung, cộng thêm suy nghĩ cái chết của nàng có liên quan tới chiến sự giữa lục giới nên trong tâm hình thành khúc mắc. Đến bây giờ mới huyễn hoá bí cảnh thành như vậy!
Độc Cô Minh gật gù:
- Muốn hoá giải khúc mắc này chắc chỉ còn cách thay đổi suy nghĩ của Bất Động, để ông ta hiểu rằng tử chiến bảo vệ nhân giới là quyết định của Tử Hà, nàng ấy hoàn toàn nguyện ý. Nhưng mà làm thế nào để Bất Động chịu lắng nghe bây giờ? Ông ta luôn quay mặt vào trong tường im lặng không nhúc nhích, dù ai nói gì cũng mặc kệ?
- Đánh!
Hai mắt Thao Thiết sáng rực, vỗ tay nói:
- Tiểu Minh Tử, ngươi phải đánh thẳng tới phủ của Bất Động, vừa đánh vừa chửi để ông ta tỉnh ngộ!
Nghe kế sách của Thao Thiết mà Độc Cô Minh rợn cả da gà. Trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh Bất Động dùng Bá Thiên Sát tiếp cận, sau đó thi triển Tụ Linh chú thọc tiết mình, nếu thật sự xảy ra tình huống này thì hắn toi mạng là cái chắc rồi.
- Sao ngươi nhát gan vậy? Đến ta ngươi còn dám đá, bây giờ lại sợ một tên Bất Động đã mất hết ý chí chiến đấu sao?
Thao Thiết bắt đầu dụ dỗ Độc Cô Minh, vô cùng hưng phấn khi tưởng tượng ra cảnh tên vô sỉ này bị Bất Động đập cho nhừ tử.
Mưa dầm thấm lâu, rốt cuộc Độc Cô Minh như hoá điên, ngửa mặt lên trời thét lớn làm rung chuyển cả Minh giới:
- Con bà nó Bất Động, ta liều mạng với ngươi!
Trong phủ Giáng Tam Thế, Mộng Tiểu Phàm chợt sững sờ khi nghe thấy tiếng thét này.
- Độc Cô Minh hắn muốn làm cái gì? Liều mạng với Bất Động?
Sát Tiếu Thiên thì cau mày, y từng có ý nghĩ tương tự nhưng chung quy không dám thực hiện. Dù sao Bất Động không phải Minh Vưong tầm thường có thể so bì, y là ca ca của quỷ chủ, lại là người khiến Bá Luân Đại Thần tự thẹn thiên tư không thể sánh bằng.
Hứa Du đang ôm mấy mỹ nhân loã lồ trong lòng cũng bị tiếng thét làm chú ý, ngẩng đầu lên trời nói:
- Bọn chúng đều vì truyền thừa mà điên hết rồi! Chỉ có ta sáng suốt nhất, ở đây hưởng lạc...
Tại Diêm La phủ nghiệp hoả bốc cháy ngùn ngụt, Độc Cô Minh lao thẳng lên bầu trời, trong tay nắm chặt Hoả Diệm đao đánh về Bất Động phủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.