Edit: Thuỳ Linh
✢✤✣
“Hứa Diễn Đường?” Đường Phong Nam đến gần hai người họ, cười với Hứa Diễn Đường đang giật mình. Ẩn sâu trong đôi mắt là sự trêu chọc, cậu ấy nhìn Điền Quý Hành, sau khi bị trừng mắt thì chậm rãi nhìn lại Hứa Diễn Đường.
“Đường Phong Nam.” Hứa Diễn Đường nói, trong giọng nói mang theo một chút nghi hoặc cùng không xác định.
Nhưng thật ra cô nhớ cậu rất kỹ.
“Ồ, còn nhớ tôi hả? Tôi vẫn giống như lúc nhỏ ư?” Đường Phong Nam cắm đôi tay vào túi, cười hì hì, bị ánh mắt lạnh lẽo của Điền Quý Hành quét qua thì cậu xoay người không nhìn Điền Quý Hành.
Hứa Diễn Đường miễn cưỡng cười, ngượng ngùng gật đầu. Cái dáng vẻ cợt nhả giống y như đúc, thậm chí còn hơn xưa nữa —
Cạo đầu, lông mày bên phải được xén bớt, cổ áo phong phanh có thể nhìn thấy hình xăm trên người.
Đường Phong Nam nói chuyện với Hứa Diễn Đường được hai câu, Điền Quý Hành đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, không nói câu nào.
Bây giờ anh như người ngoài cuộc, khó chịu trong lòng.
Đột nhiên Đường Phong Nam cúi người, dựa vào bên tai Hứa Diễn Đường nói nhỏ: “Này, còn nhớ lưu bút tôi viết cho cậu không?”
Không đợi Hứa Diễn Đường phản ứng lại thì Đường Phong Nam đã bị Điền Quý Hành kéo ra. Điền Quý Hành cực kì khó chịu, gương mặt thanh tuấn đã mất sự kiên nhẫn.
Cứ như một giây sau anh sẽ bùng nổ vậy.
Đường Phong Nam đã quá quen với biểu cảm như thế này rồi, nhưng từ trước đến giờ Hứa Diễn Đường chưa từng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-con-co-cai-duoi-mau-xanh/270469/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.