Sau 
Từ rất xa đã nghe được tiếng rít gào thê lương của Rết đại vương. Phía trên mép hào là 5 ấu rết rút vào nhau. Tâm bước đến nhìn xuống đáy hào, phía sau cậu cả đám cũng đến và nhìn xuống. 
Dưới đáy hào là 1 con rết trong rất yếu, màu xanh trên lưng đã nhạt vô cùng nhưng phía vết thương thì đuôi rắn đã bong ra và 1 chiếc đuôi rết có vỏ mỏng manh thay thế. 
Rết đại vương ngước nhìn lên với 8 ánh mắt đau khổ, nó đã được thuần dưỡng nên có cảm giác thân cận đám ở trên hào. 
“Lão đại, Rết đại vương trong rất tệ, chắc đã đói lắm rồi đó” – Già làng luôn qua sát trí tuệ 
“Lão đại, bọn ta đi lấy thịt bọn chuột kim vụng chưa dọn vào kho để cho hắn ăn nha” – không cần đồng ý, cả bọn cong chân chạy đi. 
“Lão đại, tộc rết ăn nấm có thể khôi phục nhanh hơn” – Già làng gợi ý 
“Để bọn ta mang đến” – bọ Trưởng xung phong nhận việc 
“Lão đại ta đi lấy túi da để sau này đi thám hiểm” – 1 con giun nhanh như cắt lao xuống đáy hào từ vách lên xuống bí mật. 
Tâm đã sở hữu 1 đám đàn em “tự biên tự diễn” vô cùng thành thạo. 
Rết đại vương lúc này cũng nghe và hiểu nên yếu ớt thì thào. 
“Cậu là lão đại sao? Cậu đã dẫn bọn họ tấn công hang tộc ta phải không? Tộc ta chết hết rồi sao? Chỉ còn 5 đứa nhỏ đó” – Giọng bi thương cùng 1 chút pha tạp căm hận đủ mùi vị 
Tâm không vội trả lời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-che-vinh-hang/1105674/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.