Thiết Hùng bị hai binh sĩ Tây Gốt kèm sát đi vào bên trong soái trướng. Trên đoạn đường đi từ ngoài vào hắn cảm thấy không khí vô cùng lạ lẫm, những binh sĩ kia nhìn hắn ánh mắt rất kỳ lạ, dường như có hả hê, cũng có thương hại. Thiết Hùng cũng không nhìn thấy những thân binh của cha mình, không thấy những gương mặt quen thuộc nữa.
Đi vào bên trong soái trướng, Thiết Hùng nhìn thấy Thiết Hán Cơ ngồi chủ vị, dưới đất đầy rẫy đồ đạc, rõ ràng là mới bị vị đại nhân này đập phá, đối với tính cách của Thiết Hán Cơ Thiết Hùng vẫn tương đối rõ ràng. Nhìn hai bên lại là Quách Nhân Quý và Lang Cư mà không có cha mình Thiết Hùng không khỏi nhíu mày, hắn biết Lang Cư là không có tư cách để ở vị trí đó. Thấy kỳ lạ trăm bề nhưng Thiết Hùng cũng hành lễ nói.
- Thiết Hùng, bái kiến đại nhân.
Thiết Hán Cơ nhìn Thiết Hùng lại càng nhớ đến cháu trai cưng Thiết Lặc của mình. Vì sao người chết không phải là Thiết Hùng mà lại là cháu của hắn đây? Càng nghĩ càng thấy tức giận. Thiết Hán Cơ vỗ bàn quát.
- Thiết Hùng, ngươi có biết tội?
Thiết Hùng một mặt mộng bức, hắn chỉ vừa mới trở về thôi mà? Không đợi Thiết Hùng phản ứng Thiết Hán Cơ lại lớn giọng hỏi.
- Cuối cùng Đại Việt đã cho ngươi lợi lộc gì đến mức ngươi bán đứng vương quốc, bán đứng cả bộ tộc.
Đến lúc này Thiết Hùng có ngu cũng biết Thiết Hán Cơ đang chụp mũ mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-che-dai-viet/3251344/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.