Nhìn đối diện kỵ binh hung mãnh lao đến Trần Khánh Dư trong đôi mắt cũng tràn đầy nghiêm nghị. Tuy trấn an đám thuộc hạ như vậy nhưng Trần Khánh Dư biết lần này sống chết cũng chỉ có thể mặc theo số trời. Điều may mắn duy nhất có lẽ điều may may mắn duy nhất chính là đám kỵ binh này chỉ là khinh kỵ mà không phải là trọng kỵ đi, nếu không công sự đối với bọn hắn cũng chỉ như là tờ giấy.
- Phóng tên.
Theo lệnh của Trần Khánh Dư các bảo an và chiến sĩ tộc Alitia cùng lúc phóng ra mũi tên, một cơn mưa tên trút xuống đầu đám kỵ binh của Lang Cư. Thế nhưng cũng giống với tộc Alitia, những kỵ binh này đều là lớn lên trên lưng ngựa, cung kỵ vô cùng tinh nhuệ, đối mặt với mưa tên phóng đến bọn hắn vậy mà bình tĩnh điều khiển chiến mã luồng lách qua những kẻ hở tránh thoát, lúc không tránh được liền đưa khiên ra đỡ. Tóm lại một lượt vũ tiễn qua đi không hề gây được quá nhiều tổn thương đối với kỵ binh của Lang Cư. Trần Khánh Dư ngứa đến nghiến chặt răng, nếu không phải Đại Việt hạn chế nguồn cung thép, dẫn đến sản xuất súng cá nhân còn thiếu, chưa phổ biến ra toàn quân, thì hiện tại ba ngàn kỵ của Lang Cư đã bị bọn hắn đánh đến đầu rơi máu chảy, nào có chuyện để bọn chúng huênh hoang như vậy.
- Bắn tên.
Đại Việt vừa bắn xong một lượt liền đến Lang Cư phản kích, một đợt mũi tên như cơn mưa rào bao trùm gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-che-dai-viet/3251303/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.