Khói thuốc súng dần dần tan đi, các tướng lĩnh cố căng mắt ra nhìn vào mục tiêu hỏa thương bắn phá. Trên mặt đất không còn tấm bia nào đứng vững. Lý Anh Tú nói.
- Chúng ta đi đến nơi xem.
Lý Anh Tú dẫn theo các vị tướng lĩnh, còn có các học viên đi đến mục tiêu. Tất cả không kiềm được hít vào một ngụm khí lạnh. Tất cả bia mục tiêu đều bị bắn nát, mặt đất bị xới tung cả lên như bị hàng trăm con lợn rừng ủi bãi. Cao Lỗ nói.
- Thứ này còn lợi hại hơn cả sàn nỏ, không chỉ độ chính xác cao hơn, mà sức công phá cũng mạnh hơn rất nhiều.
Phạm Cự Lượng hô to nói.
- Bệ hạ, thứ này nhất định phải cho thần. Chiến thuyền của Thần Sách quân hiện tại quá yếu, đòi hỏi phải có vũ khí để chế địch.
Lý Anh Tú cười nói.
- Không cần tranh, chờ đến khi có thể lượng lớn sản xuất Trẫm sẽ cho Thần Sách quân.
Đúng như Phạm Cự Lượng nói, thuyền chiến Đại Việt so với các thuyền chiến trong khu vực khả năng cơ động, khả năng đi biển kém hơn rất nhiều, nếu không có vũ khí mạnh để chế địch thực khó khăn để bọn hắn có thể chiến đấu. Vì thế Lý Anh Tú hỏa thương nhất định phải được ưu tiên cho thủy sư và Thần Sách quân. Lý Anh Tú còn muốn đưa đưa Thần cơ hỏa sang lên trên tàu nhưng nghẫm lại kích thức tàu Đại Việt còn nhỏ, chưa Thần cơ hỏa sang cũng chỉ được một đến ba khẩu pháo, tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-che-dai-viet/3251216/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.