Lý Anh Tú đi theo Hồ Nguyên Trừng ra khỏi ngoài thành. Bởi xây nên hoàng cung, sau đó dân số kinh đô tăng nhanh lò rèn không còn phù hợp đặt bên trong thành nữa mà được dời ra ngoài thành. Lý Anh Tú cưỡi Song Vĩ Hồng chạy ra ngoài đến gần một giờ mới tới nơi, đủ thấy bình thường Hồ Nguyên Trừng ra vào kinh mệt nhóc cỡ nào.
Lò rèn được xây dựng lại trên một gò đất cao, chiếm diện tích đến bốn trăm mét vuông, bao gồm một trường bắn và khu lò rèn. Bởi đây là khu quân sự nên xung quanh đó một dặm không có dân cư mà thay vào đó là các đồn gác của binh lính. Lò rèn được mở rộng không còn là một lò như trước mà đổi thành mười lò, công xuất tăng lên gấp mười lần. Bên trong lò rèn luôn duy từ hai trăm đến ba trăm công tượng cùng học đồ. Trong Công bộ có tả hữu thị lang thì Tả thị lang lo việc chế tạo vũ khí, hữu thị lang thì lo việc xây dựng. Có Hồ Nguyên Trừng Cao Lỗ vô cùng rảnh rỗi, hiện tại vẫn còn đi Quốc Tử giám học những kiến thức mới đây.
Đi vào lò rèn Lý Anh Tú liền cảm thấy được sức nóng từ những lò rèn phả vào mặt. Hiện tại đồ sắt của Đại Việt làm ra không được gọi là thép, nhưng ngược lại gang lại có thể tạo ra. Thường thì quặng sắt được đào ra đem về kho thì sẽ được tự động biết thành sắt rèn (sắt thường không có cacbon hoặc hàm lượng cacbon rất ít). Muốn luyện ra gang thì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-che-dai-viet/3251204/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.