Lam Tuyệt đi về phía năm người. Ba người nằm trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ. Hai người mệt mỏi ngồi tựa lưng vào gốc cây, dè chừng quan sát nàng. Mặc kệ ánh mắt của hai người kia, Lam Tuyệt tập trung xem xét thương tích cho ba người bị thương.
"May mà chỉ gãy một ít xương, còn chưa thương tới lục phủ ngũ tạng."
Lam Tuyệt lấy ra một bình đan dược, trút ba viên bỏ vào miệng ba người. Đan dược lập tức hoà tan, một dòng linh khí mát mẻ lan toả, chậm rãi chữa trị tổn thương kinh mạch cùng gân cốt. Không bao lâu, bọn hắn đã cảm thấy dễ chịu hơn ít nhiều. Không nói cũng biết đây là đan dược đặc dụng, so với đan dược phổ thông đắt gấp mấy lần.
"Cảm ..ơn. Xin lỗi đã cười.. nhạo ngươi." Một thiếu niên cố gắng gom góp khí lực, chân thành nói một câu. Nói xong, thoả mãn thở ra một hơi.
"Không can hệ. Ở đây cũng không còn việc của ta. Cáo từ!"
"Này, ngươi cứ như vậy thì muốn đi sao?" Thiếu niên áo đen lên tiếng, ngữ khí không mấy nhã nhặn.
"Hửm?" Lam Tuyệt nhíu mày nhìn y.
"Đừng tưởng ta không thấy ngươi thu hết chiến lợi phẩm. Chúng ta cũng có công, ngươi liền muốn chiếm toàn bộ ư?"
"Mã Khôi! Ngươi thôi đi, không có nàng chúng ta gϊếŧ được nó sao?" Thiếu niên áo tím liếc hắn.
"Chưa đến cuối cùng còn chưa biết kết quả đâu. Không nhờ hai người chúng ta tiêu hao thể lực của nó, đánh lạc hướng nó thì nàng làm sao tiếp cận được?"
Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-canh-trong-sinh/2423902/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.