Thất Dạ muốn một mình khiêu chiến Lâm Uyên Kiếm Thiếu tất cả mọi người, điều này quả thực khiến rất nhiều tu sĩ cường giả choáng váng.
Đối với thế hệ trẻ tuổi mà nói, một cái Lâm Uyên Kiếm Thiếu cũng đã đầy đủ vô địch, chưa kể, còn có Vạn Đạo Kiếm cùng một đám trưởng lão hộ pháp, nếu như bọn họ liên thủ, thực lực cường đại như vậy, lại có mấy người có thể đỡ nổi chứ?
Lý Thất Dạ một cái vãn bối như thế, vậy mà muốn lấy sức một mình đi khiêu chiến tất cả mọi người, đây chẳng phải là không biết tự lượng sức mình ư? Tự tìm đường chết ư?
"Đây cũng quá cuồng vọng." Có không ít cường giả lẩm bẩm, nói ra: "Chiến một trận với Lâm Uyên Kiếm Thiếu thì còn có khả năng, nhưng là, khiêu chiến tất cả mọi người, đây không phải là tự tìm đường chết sao?"
"Đây mới là Lý Thất Dạ, nhất quán ngang ngược, nhất quán phách lối, hoặc là nhất quán vô địch." Cũng có một số cường giả xem trọng Lý Thất Dạ, nói thầm: "Dường như từ lúc hắn xuất đạo đến nay, chính là chưa từng bại qua, càng đánh càng mạnh."
"Coi như là càng đánh càng mạnh, cũng chỉ đến một mức độ nào đó, vượt qua cực hạn, mạnh mẽ thế nào cũng không có khả năng." Cũng có tu sĩ thế hệ trước không tin điều này, nói ra: "Coi như là hắn có mạnh hơn, chẳng lẽ có thể vượt cấp khiêu chiến Đạo Quân hay sao?"
"Tiểu tử này có thủ đoạn gì, mà lại có tự tin thế nhỉ." Lý Thất Dạ cũng không phải kẻ điên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ba/687388/chuong-5530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.