- Sau sáu mươi bậc thang thì sao?
Nghe được trưởng lão nói, có một vị đệ tử không nhịn được nói ra.
Vị trưởng lão này nhìn tên đệ tử kia, nhàn nhạt nói:
- Có thể đi đến sáu mươi bước, trong hàng đệ tử trẻ tuổi không có bao nhiêu người.
Trưởng lão nói không dễ nghe nhưng đúng là như thế, các đệ tử cũng không dám tiếng hừ lạnh.
Thủ tịch trưởng lão nói:
- Ba mươi bậc thang, tiêu chuẩn; sáu mươi bậc, viên mãn; chín mươi bậc, thiên tài; một trăm hai mươi bậc, vô song... Đây là tiêu chuẩn cân nhắc đời thứ ba.
- Ngoài chín mươi bậc đã là thiên tài.
Nghe thấy lời này, rất nhiều đệ tử lần đầu tiên tới tham gia kỳ thi cuối năm nghe xong ngẩng đầu nhìn bậc thang.
- Thực sự khó khăn như thế sao?
Đệ tử chưa từng tham gia nói thầm.
- Thần Huyền tông có mấy đệ tử có thể leo lên thứ chín mươi bậc?
Cũng có đệ tử trẻ tuổi hiếu kỳ nói thầm.
Nghe nói như thế, vào lúc đó, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Cung Thiên Nguyệt. Lúc này Cung Thiên Nguyệt vẫn ngồi tại một góc, cho tới nay, Cung Thiên Nguyệt không thích sống chung với ai.
Cung Thiên Nguyệt ngồi đó làm mọi người cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng nhìn thấy Lý Thất Dạ gối lên đùi của Cung Thiên Nguyệt thì ai cũng khó chịu.
Cung Thiên Nguyệt không quan tâm ánh mắt của mọi người, nội tâm đám người Hoàng Trữ càng không có tư vị.
Đương nhiên, Cung Thiên Nguyệt đang nhìn Lý Thất Dạ, thật sự không phải Lý Thất Dạ lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ba/686548/chuong-4690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.