Đương nhiên, Cung Thiên Nguyệt thực sự không phải muốn phân cao thấp thiên phú với Lý Thất Dạ, cũng không phải muốn tranh giành với Lý Thất Dạ cái gì, nhưng chuyện xảy ra tại đầm nước, nàng bị Lý Thất Dạ nhìn sạch sẽ, từ đó nội tâm của nàng không thoải mái.
- Ah!
Lý Thất Dạ tùy ý ứng một tiếng, nói:
- Ta từ xưa tới nay rất tự tin, cũng có mị lực của tự tin.
Lý Thất Dạ nói lời này làm rất nhiều người nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, trong suy nghĩ của bọn họ, Cung Thiên Nguyệt giống như nữ thần cao cao tại thượng, không ai dám bất kính với nàng.
- Như thế nào?
Lý Thất Dạ lại nhìn sang Cung Thiên Nguyệt, hắn híp mắt lại và nói:
- Muốn giáo huấn ta sao?
Nhìn thấy nụ cười trên mặt của Lý Thất Dạ, Cung Thiên Nguyệt có xúc động muốn đánh một quyền, không biết vì cái gì, nàng nhìn nụ cười của Lý Thất Dạ thì sinh ra lửa giận, có xúc động hành hung Lý Thất Dạ.
Nhưng lại làm Cung Thiên Nguyệt không rõ chính là, Lý Thất Dạ không phải người ngu, cũng không phải tên điên, vì sao hắn lại tự tin như vậy? Tại sao hắn có tự tin lớn như thế?
Trong Thần Huyền tông, đệ tử trẻ tuổi, bao nhiêu người cung kính với nàng, ái mộ nàng, cũng không dám mạo phạm nàng, thậm chí rất nhiều đệ tử cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, không có bao nhiêu người có thể ngẩng đầu nhìn nàng.
Nhưng thần thái Lý Thất Dạ tự nhiên, hơn nữa hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ba/686525/chuong-4667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.