Thánh Lão Lục đang nuốt nước miếng ừng ực, miệng khô khốc lập tức nhăn nhó nói:
- Dù cho tiểu nhân một vạn lá gan cũng không dám giành báu vật với lão nhân gia người, dù lão nhân gia người có tha cho tiểu nhân một mạng.
- Trở về bị sư phụ biết tiểu nhân dám làm xằng làm bậy thì sẽ là người đầu tiên lột da, rút gân tiểu nhân. Dù tiểu nhân số lớn gặp lão tổ tông, e rằng lão nhân gia sẽ cho ta mãi mãi không bao giờ siêu sinh.
Mặt Thánh Lão Lục nhăn như bánh bao than khổ.
Hỏi sao Thánh Lão Lục không run? Vì Lý Thất Dạ nói Khải Vông là lão tổ tông nhà bọn họ, là Tiên Vương của tông môn họ.
Tưởng tượng xem Tiên Vương vô địch của họ bị Lý Thất Dạ nhắc rất nhẹ nhàng, gọi thẳng Khải Công. Đó là nhũ danh của Tiên Vương, trong tông môn bọn họ ít ai biết.
Người dám gọi thẳng nhũ danh Tiên Vương của bọn họ thì khủng bố biết bao, khí thế của Lý Thất Dạ không phải làm bộ, lloại tồn tại như cự phách thật sự hỏi sao Thánh Lão Lục không kính sợ? Có thể ôm đùi cự phách thế này đã là phúc ba đời Thánh Lão Lục tu được.
Lý Thất Dạ bật cười, tiếp tục đi sâu vào trong, Thánh Lão Lục vội chạy theo sau.
Khi bọn họ đi vào độ sâu nhát định thì nghe có tiếng xèo xèo, cơ thể Lý Thất Dạ không chịu nổi sương đen trong Cuồng Thần hung địa, da thịt bắt đầu khô.
Đạo hạnh của Lý Thất Dạ rất cạn, nhưng xác phàm của hắn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ba/684637/chuong-2776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.