Lý Thất Dạ bước ra khỏi cổ quan, hắn cười leo lên đại điện, ngồi trên đế ỷ trước đại điện.
Ngồi vào đế ỷ có khí thế quân lâm thiên hạ, đế ỷ vốn chế tạo cho một vị tồn tại vô thượng. Đáng tiếc vật đổi sao dời, đế ỷ đã từng quân lâm thiên hạ cũng hoang phế tại đây.
Lý Thất Dạ ngồi ngay ngắn rồi Lý Thất Dạ quét mắt vào vực sâu không đáy bên cạnh, mắt hắn lóe tia sáng lạnh như nhìn thấu mọi mê hoặc trên đời, xuyên qua tuyên cổ. Thế gian không thứ gì che được tia mắt Lý Thất Dạ.
Chớp mắt tia mắt Lý Thất Dạ chiếu sáng tận cùng vực sâu không đáy, không chút ngại ngần nhìn thẳng ảo diệu nưi sâu nhất Thâm Uyên, tất cả bày ra rõ ràng trong mắt Lý Thất Dạ.
Ngay lúc đó vực sâu không đáy vang tiếng hừ khẽ, tiếng hừ có thể chấn vỡ ngân hà, có thể băng diệt Chân Thần. Tiếng khẽ hừ làm Cửu Giới run rẩy, tiếng khẽ hừ ẩn chứa thần uy vô thượng. Thần uy không cho phép bất cứ người nào khiêu khích, dù là chư thần cũng phải quỳ tạp dưới thần uy.
Nhưng Lý Thất Dạ lại phớt lờ tiếng hừ, hắn cười khẽ.
Rốt cuộc dưới vực sâu không đáy vọng lên thanh âm:
- Nghe nói ngươi muốn gặp ta.
Thanh âm thều thào, nghe kỹ thì giống hệt giọng lão quỷ. Nếu đã nghe giọng lão quỷ sẽ cho rằng lúc này gã đã trốn dưới Thâm Uyên.
Lý Thất Dạ mỉm cười:
- Đúng vậy!
Lý Thất Dạ nhìn quanh bát phương, đánh giá nhất thiên địa trước mắt.
Lý Thất Dạ ung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ba/684508/chuong-2647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.