Thành chủ thành Thiên Đằng càng không thể tin được nhìn cự chùy của mình, hắn không tưởng nổi cự chùy lại nện nát ngọc cân, hắn hoài nghi đây có phải ngọc cân thật hay không.
- Đây là không thể nào, phong ấn trong đó đấy, ngọc cân vẫn còn sóng, phong ấn lại không hư hao chút nào cả.
Quỳ Hoa lão tổ hoảng sợ nói.
Về phần Đằng Tề Văn, hắn ngây ngốc đứng tại đó, bởi vì hắn căn bản cũng không biết xảy ra chuyện gì, bởi vì hắn cho tới bây giờ chưa từng tới đây, về phần phong ấn, tai nạn gì đó càng không rõ ràng.
- Tai nạn đâu? Tai nạn không thấy!
Quỳ Hoa lão tổ không khỏi nhìn quanh, thậm chí là thần thức lập tức đảo qua cả thành Thiên Đằng, nhưng mà, căn bản cũng không có tai nạn bóng dáng.
- Trời ơi...
Cuối cùng nhất, Quỳ Hoa lão tổ quát to, hắn ý thức được một khả năng...
- Trời ơi, tai nạn vụng trộm xâm lấn tổ đằng...
Nghĩ tới khả năng này, Quỳ Hoa lão tổ hồn phi phách tán, hai chân như nhũn ra.
- Xâm lấn tổ đằng --
Thành chủ thành Thiên Đằng nghe được lão tổ tông nói như vậy, hai chân nhũn ra, cự chùy trong tay rơi xuống đất.
Tai nạn biến mất, ý nghĩa quá to lớn...
Bởi vì ngọc cân vẫn còn, phong ấn không hư hao, các lão tổ thành Thiên Đằng vẫn cho rằng mình có đủ thời gian. Chỉ cần bọn họ tìm được dược sư thích hợp thì trị liệu dễ dàng.
- Tai nạn không thấy --
Quỳ Hoa lão tổ thất thần, đặt mông ngồi dưới đất, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ba/683766/chuong-1814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.