- ... Không có lão sư, ta cái gì cũng không phải, ta chỉ là một nha đầu đần không biết cái gì. Không có lão sư vĩnh viễn không buông bỏ, trong năm tháng dài dằng dặc tu luyện Trường Sinh Thể dài ta không thể tiếp tục kiên trì. Bởi vì có lão sư, ta đi thẳng tiếp tục, bởi vì đó là do lão sư chưa từng buông tha, ta lại có lý do gì buông tha bản thân mình?
Nói đến đây khóe mắt của nàng đã ẩm ướt, nước mắt với tồn tại vô địch như nàng, đương thời có thể hoành kích Tiên Đế là rất khó được, nhưng mà nàng ghé vào đùi Lý Thất Dạ như tiểu nữ hài.
- Nha đầu ngốc, không cần phải khóc.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho nàng, nói:
- Đại đạo nhiều gian khó, chúng ta luôn cần đương đầu đủ loại khó khăn.
Ma Cô tươi cười, nụ cười bình thường nhưng lại rất tươi đẹp, nước mắt trên khóe mắt giống như sương sớm trên hoa mai, là xinh đẹp như thế, thanh trần thoát tục như tiên hoa.
Ma Cô nắm tay Lý Thất Dạ, nghênh tiếp ánh mắt Lý Thất Dạ, vô cùng kiên định, nói ra:
- Huyết chiến, sinh tử đối với ta mà nói có là cía gì? Lão sư cho ta thế giới, có lão sư thì có thế giới. Lão sư nói an bình, nói tường hòa, tất cả đều là vì có lão sư ở bên cạnh ta.
Lý Thất Dạ trầm mặc, cuối cùng nhất nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn nói:
- Đi cho tới hôm nay, ngươi đã không phải là tiểu nữ hài năm đó, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ba/683705/chuong-1753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.