- Giết một là tội, giết trăm là hùng, giết vạn là hoàng, giết ngàn vạn là đế.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Từ vạn cổ đến bây giờ có tiên đế nào không đạp trên vô số xương khô bước lên đỉnh? Cả đời tiên đế từ lúc bắt đầu đến kết thúc đồ ngàn vạn cường địch là chuyện bình thường. Nếu có hùng tâm vấn đỉnh tiên đế thì phải có quyết tâm đồ địch ngàn vạn.
Lý Thất Dạ nhìn Lam Vận Trúc:
- Đường đế hẹp hòi, cường địch gặp nhau, hoặc ngươi chết hoặc ta tiêu. Dù không muốn giết người nhưng đã bước lên đường đế thì sẽ có ngàn vạn người muốn giết mình. So với vươn cổ cho người ta giết chẳng bằng mình đồ ngàn vạn lên đỉnh đế vị, thành tựu vạn cổ!
- Vạn năm dài dặc, từ trăm ngàn vạn năm nay hậu nhân chỉ nhớ đế giả nào chịu tải thiên mệnh, thành tựu tiên đế, chưa bao giờ nhớ người chết bị đạp qua. Thành tiên đế dù có đồ địch ngàn vạn cũng sẽ trở thành chiến tích vẻ vang chứ không phải đồ tể.
Lam Vận Trúc im lặng nghe, nàng là thiên tài, có tư chất song thánh, tương lai có cơ hội bước lên đường tiên đế, nàng hiểu đạo lý này. Nếu muốn trở thành tiên đế, dù không giết người cũng sẽ có ngàn vạn người muốn giết ngươi.
- Đây là cuộc rèn luyện.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Không đơn giản là giết người, trong đại chiến có thể rèn luyện tuyệt học bản thân. Chỉ có trải qua sống chết, máu tẩy lễ mới khiến công pháp thăng hoa tột đỉnh, dù là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ba/682686/chuong-734.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.